A Man suy nghĩ rất nhanh: "Gia, mỗi năm lão gia đều giao cho Tào Bang một số tiền lớn, bọn họ sao có thể động đến lão gia."
"Hỏi hay lắm!"
Tĩnh Bảo khẽ thốt lên: "Nếu bọn họ không động tới, thì còn ai dám đụng vào trên đầu Thái Tuế?"
Như lời Ôn Lư Dụ đã nói, Tào Bang mới là bang cướp lớn nhất ở vùng Giang Nam này. Ý trong câu nói ấy là: Triều đình cho phép Tào Bang tồn tại, ngầm cho phép sự tồn tại của Tào Bang.
Tiền đề của việc quan và cướp hợp tác là lợi ích.
Nhất định là Tào Bang đã cung cấp một lượng lớn bạc cho triều đình, nên triều đình mới nhắm mắt làm ngơ với bọn họ.
Hiện giờ, lại xuất hiện một băng cướp khác vô danh, còn giết người cướp của... người Tào Bang sẽ không ngồi yên, nhất định sẽ điều tra rõ ràng xem bọn người tranh giành địa bàn của bọn họ là ai.
Tĩnh Bảo nhìn A Man, nhẹ giọng nói: "Trên đời này không chỉ có việc mượn dao giết người, mà còn có việc mượn dao điều tra án."
A Man há hốc miệng, không nói nổi nửa chữ.
Nói thật, nếu Tĩnh Thất gia thông minh, không ai có thể sánh bằng!
...
Băng qua tường, lặng lẽ khởi hành, trực tiếp tiến về Núi Quan Âm.
Tĩnh Bảo không giống như thường ngày ngồi trong xe ngựa, mà mặc một bộ dạ hành cưỡi ngựa.
Xe đi rất nhanh, chỉ hơn nửa canh giờ đã đến chân núi.
A Nghiễn đốt một ngọn đuốc nhỏ: “Gia, để ta lên trước dò xét tình hình."
"Không cần, cùng nhau lên!”
Bốn người buộc ngựa vào cây, rồi bắt đầu leo núi. Hai hắn em Sử Minh, Sử Lượng đi trước, Tĩnh Bảo ở giữa, còn A Nhiễm đi sau chốt.
A Nhiễm nhìn bóng lưng của gia chủ mình, khóe miệng bất giác nhếch lên. Gia bình thường lười biếng như không có xương, nhưng khi đến thời khắc quan trọng, gia còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
Không biết đi được bao lâu, một tiếng nổ lớn đột ngột làm cả bốn người kinh hoàng. Ngay sau đó, trước mắt sáng bừng lên, mười mấy ngọn đuốc xuất hiện bao quanh Tĩnh Bảo và nhóm của nàng.
Tĩnh Bảo giật mình, da gà nổi đầy người, trong lòng hoảng hốt vô cùng. Những người này ẩn nấp ở đây từ lúc nào mà nàng không nghe thấy chút động tĩnh nào?
Nàng run rẩy lấy bức thư của Ôn Lư Dụ từ trong áo ra, nói: “Các vị hảo hán, ta là do Ôn đại nhân tiến cử đến đây, muốn gặp bang chủ của các vị để hỏi vài câu.”
Một bà lão cầm đuốc bước tới, giật lấy thư từ tay Tĩnh Bảo rồi đưa cho người đàn ông đeo mặt nạ đứng đầu.
Người đàn ông nhìn vài cái, rồi nói: “Bịt mắt lại, mang đi hết!”
“Này, này, tại sao lại bịt mắt ta chứ?”
Nghe vậy, Tĩnh Bảo hoảng loạn.
A Nhiễm lập tức ghé tai nàng nói nhỏ: “Gia, đây là dấu hiệu họ muốn dẫn chúng ta đi gặp người.”
Tĩnh Bảo:”…”
Nói sớm đi chứ, làm ta sợ chết khiếp.
…
Trong một tiểu viện của phủ nha, Ôn Lư Dụ nhìn khách không mời trước mặt, ra hiệu cho mỹ thiếp yêu kiều lui xuống.
Mỹ thiếp hành lễ với khách, đôi mắt đong đưa quyến rũ rồi rời đi.
Vị khách này thật là đẹp!
Ôn Lư Dụ trở mình ngồi dậy, chỉnh lại áo, cười nói: “Sư đệ, ngươi từ kinh thành xa xôi tới đây là muốn thăm ta hay vì chuyện của tên nhóc đó?”
Người đến là Cố Trường Bình, hắn tiện tay cầm một quả trên khay rồi cắn một miếng: “Ngươi hỏi câu này làm ta hơi khó hiểu, sao lại là vì tên tên nhóc đó? Không phải vì công vụ sao?”
Ôn Lư Dụ nhìn hắn không nói, biểu cảm trên mặt trở nên khó lường.
Hắn và Cố Trường Bình đúng là đồng môn, nhưng từ trước đến giờ không qua lại nhiều.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy quan hệ đồng môn không có gì đặc biệt.
Lần này, không chỉ Cố Trường Bình viết thư tay mà còn vội vàng tới đây giữa đêm, điều này khiến Ôn Lư Dụ không thể không nghi ngờ liệu Cố Trường Bình có để ý gì tới tên tên nhóc kia hay không.
Chủ yếu là vì tên tên nhóc đó thực sự quá tuấn tú, lại thêm phong trào nam phong ở Đại Tần ngày càng thịnh hành. Nghe nói ngay cả cháu của Định Bắc Hầu cũng đã sa vào đường này.
“Vì công vụ gì?” hắn hỏi.
Cố Trường Bình ăn hết quả trong ba miếng, rồi dùng khăn lau sạch từng ngón tay, nói: “Ta ngồi ở vị trí Thị Lang Hộ bộ vài ngày, phát hiện sổ sách phía nam các ngươi làm rất cẩu thả, ta tới đây để kiểm tra.”
Ôn Lư Dụ im lặng một lúc rồi nói: “Tử Hoài, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Phía nam là địa bàn của Thủ phụ Tào đại nhân, hắn điều tra sổ sách ở đây chẳng khác nào điều tra sổ sách của Tào đại nhân?
Chưa kể, chức quan này của hắn cũng là nhờ quan hệ của Tào đại nhân mà có.
Cố Trường Bình rót cho mình một tách trà lạnh, nói: “Tào đại nhân đã nói, có một vài con chó đã rời xa chủ quá lâu, lòng dạ trở nên lớn hơn, không chỉ cắn xương mà còn ăn cả thịt và xương. Tào đại nhân còn nói, chó chỉ xứng đáng ăn xương, còn thịt phải để lại cho chủ ăn.”
Biểu cảm của Ôn Lư Dụ thay đổi mấy lần.
Giang Nam giàu có, quan chức ở đây đầy mỡ, đúng như câu nói: "Ba năm làm tri huyện, mười vạn lượng bạc trắng." Quan trường Giang Nam là nơi mà các nho sĩ trên khắp thiên hạ tranh nhau chen vào.
Để vào được quan trường Giang Nam, điều đầu tiên là phải lạy đầu Tào Minh Khang, Thủ phụ đương triều, quyền lực vô biên.
Tào Minh Khang là người có vẻ liêm khiết, nhưng thực chất lại tham lam vô cùng. Ngoài việc phải đưa cho ông ta một khoản tiền lớn làm phí "hoạt động" khi tôn kính bái lạy, hàng năm còn phải liên tục gửi tiền tới, và số tiền này ngày càng tăng lên.
Hiện tại, Thái tử đang giám chính, và dần dần xa rời Tào Minh Khang. Quan viên phía dưới có khứu giác nhạy hơn cả chó, nhận thức được tình thế, nên tự nhiên muốn tìm đường thoát cho tương lai. Vì vậy, số tiền gửi cho Tào Minh Khang cũng bị cắt giảm.
Chuyện này vốn là điều cả hai bên đều ngầm hiểu, nhưng ai ngờ Tào Minh Khang lại phái một Cố Trường Bình tới Giang Nam?
“Tử Hoài, một đời vua một đời thần, đó là quy luật không thể tránh khỏi. Ta biết ngươi là học trò của ông ấy, nhưng cũng nên tính toán cho tương lai.”
Cố Trường Bình bỗng cúi đầu cười.
“Ngươi cười gì?” Ôn Lư Dụ khó hiểu: "Nếu không nể tình cũ giữa chúng ta, ta đã không nhắc nhở ngươi.”
“Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa!”
Cố Trường Bình mỉm cười, đổi chủ đề: “Mối quan hệ giữa ngươi và bang chủ của Tào Bang như thế nào?”
Ôn Lư Dụ hờ hững trả lời: “Có tên thổ phỉ nào dám đấu với quan lại? Tên này ở đất Dương Châu, danh tiếng không phải tầm thường.”
Cố Trường Bình lại nhón một quả nữa bỏ vào miệng: “Vậy thì tên tên nhóc Tĩnh Thất đó lần này chắc không sao đâu.”
“Chứ sao nữa, họ có khi còn xem hắn như khách quý ấy.”
Ôn Lư Dụ bĩu môi: "Ta chỉ không hiểu nổi một điều, ta đã nói rõ ràng như thế rồi, sao tên tên nhóc đó vẫn nhất quyết phải tới Tào Bang? hắn bị điên à?”
Cố Trường Bình nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn thêm một cái, ánh mắt phức tạp.
“Nói với ngươi vài chuyện nghiêm túc.” hắn nói.
“Ừ!”
“Nếu ngươi là bang chủ của Tào Bang, ở địa bàn của mình xảy ra chuyện, có người chết, ngươi sẽ làm gì?”
Mắt Ôn Lư Dụ đột nhiên trợn lớn.
Cố Trường Bình không nhìn hắn nữa, đứng dậy bước ra ngoài.
Thổ phỉ và quan lại khác nhau, giang hồ coi trọng chữ nghĩa.
Những chiếc thuyền qua lại trên sông đều phải nộp phí bảo kê. Một khi tin tức về vụ việc của Tĩnh đại gia lan truyền, điều đầu tiên mà những người nộp phí bảo kê đặt câu hỏi sẽ là khả năng của Tào Bang.
Tào Bang không vì tiền thì cũng vì danh dự mà phải điều tra kỹ lưỡng xem đám người giả mạo kia là ai.
Mượn tay người khác để điều tra vụ án của cha mình, Tĩnh Thất không phải bị điên, mà là quá thông minh!
Dưới ánh trăng, Cố Trường Bình nở một nụ cười.