Tứ cô nương vừa mới chết thảm chưa bao lâu, cả viện âm u lạnh lẽo, rợn tóc gáy, ngay cả nha hoàn, bà tử cũng phải đi đường vòng để tránh.
Lục Cẩm Vân khẽ lắc đầu: “Đều là tỷ muội ruột thịt, tỷ ấy sẽ không hại ta đâu!”
Tĩnh Bảo hít một hơi thật sâu, cảm thấy ngực mình như bị co rút đau đớn.
…
Ba ngày sau, Tuyên Bình Hầu gia dâng sớ từ quan, lão hoàng đế phê chuẩn bằng bút ngự, đồng ý.
Lại mấy ngày nữa, Lục nương nương nhập liệm, chủ tử lớn nhỏ trong Lục phủ đều mặc đồ tang đưa tang, ngay cả lão phu nhân cũng gắng gượng thân thể bệnh tật đến tiễn.
Tĩnh Bảo nhìn đoàn đưa tang dài dằng dặc, chỉ cảm thấy nhân sinh thật nực cười, chẳng nói thành lời.
Trên đường về, lão phu nhân đột nhiên nghẹt thở, ngất lịm đi.
Mọi người vội vã khiêng lão phu nhân về Hầu phủ, người thì mời thầy thuốc, kẻ thì tìm thuốc thang. Liên tục mời đến mấy vị thái y, ai nấy đều khuyên nên chuẩn bị hậu sự sẵn đi là vừa.
Lão phu nhân đèn tàn dầu cạn, e là chẳng còn mấy ngày nữa.
Con cháu trong nhà luân phiên túc trực bên giường cả ngày lẫn đêm, Tĩnh Bảo cũng đành phải ở lại Hầu phủ. Nào ngờ mới ở được hai đêm, lão phu nhân đột nhiên tỉnh táo hẳn, còn ầm ĩ đòi ăn chè trôi nước, nhất định phải là nhân đậu đỏ.
Đến cả Tĩnh Bảo cũng biết, đây sợ là hồi quang phản chiếu*.
*Hồi quang phản chiếu: hiện tượng tinh thần bệnh nhân trở nên tỉnh táo lạ thường ngay trước khi chết.
Quả nhiên, vừa nuốt xong một viên chè, lão phu nhân đã ngơ ngẩn nhìn về phía Hầu gia Tuyên Bình.
Hầu gia bước lên, nắm lấy tay bà.
Lão phu nhân khẽ thở dài: “Con à, con lại gần đây, để mẹ nhìn con thêm một lần nữa…”
Lời còn chưa dứt, thân thể bỗng chao đảo, ngã gục xuống.
Người trong Hầu phủ ai nấy đều gào khóc bi thương.
Chỉ có Tĩnh Bảo là không khóc nổi.
Nàng lặng lẽ nhìn gương mặt an nhiên của lão phu nhân, cảm thấy được chết bình thản và thể diện như thế, thực ra cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Nàng còn thấy vui thay cho bà!
“Lục Biểu ca, lau mặt đi…”
Lục Cẩm Vân khóc đến nỗi không nói nên lời, đưa khăn tay qua. Tĩnh Bảo ngơ ngác nhận lấy.
Nàng có khóc ư?
Nàng đưa tay lau mặt...
Khắp mặt toàn là nước mắt!
Sợ bị người khác phát hiện, Tĩnh Bảo vội vã bước ra khỏi sân để lau nước mắt.
Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng nơi cuối trời, ánh trăng lạnh lẽo cô liêu.
Bất ngờ, cánh tay bị người ta mạnh tay kéo một cái, nàng loạng choạng suýt trẹo chân. Vừa quay đầu lại, lửa giận đã bốc lên: “Lục Hoài Kỳ, ngươi làm gì vậy?”
“Ta thấy ngươi đứng ngây ra đó, sợ ngươi bị ma nhập!”
“Ngươi mới bị ma nhập ấy!” Tĩnh Bảo tức muốn nghẹt thở.
“Lão tổ tông nói rồi, người chết xong hồn sẽ lưu lại bảy ngày, muội ấy vẫn còn ở đây đó.”
Tĩnh Bảo thấy tên ngốc này thật không thể lý giải nổi. Cúi đầu nhìn xuống, phát hiện khăn tay của Ngũ cô nương vẫn còn trong tay mình, vội vàng nhét vào lòng Lục Hoài Kỳ: “Ngươi giúp ta trả lại cho Ngũ cô nương, cứ nói là…”
Tĩnh Bảo không nói tiếp được nữa.
Bởi vì trong mắt tên ngốc kia, đã ngấn đầy lệ.
…
Vì đã chuẩn bị từ trước, linh đường được dựng lên rất nhanh. Người đến viếng không nhiều, phần lớn đều là thân thích, bằng hữu không thể tránh mặt.
Tĩnh Bảo chẳng giúp được gì, mỗi ngày ghé Hầu phủ một lát rồi lại về phòng, tự nhốt mình đọc sách.
Hầu phủ sau vụ bị tịch biên, lại thêm ba tang sự liên tiếp, nguyên khí tổn hao nghiêm trọng.
Tuyên Bình Hầu gia hạ lệnh cho mọi người đóng cửa ở yên trong nhà, không việc gì không được ra ngoài. Ông còn đích thân mời thầy giỏi về dạy, bắt con cháu chăm chỉ học hành.
Người ta chỉ khi vấp ngã thật nặng mới nhìn rõ được chỗ đứng của chính mình.
Đợi đến khi mọi chuyện ồn ào qua đi, ngày Tĩnh Bảo vào Quốc Tử Giám dự thi, cũng chỉ còn lại ba hôm.
Chiều hôm ấy, nàng đang đọc sách trong thư phòng thì tỷ phu là Ngô Thành Cương cùng biểu ca Lục Hoài Kỳ cùng nhau bước vào sân.
Nàng khựng lại.
Hai người này sao lại đi chung?
Tĩnh Bảo vừa hỏi, mới biết thì ra hai người họ tình cờ gặp nhau ngay trước cổng phủ.
Một người là nghe lời vợ dặn;
Một người thì lén trốn ra ngoài.
Mục đích đều giống nhau: đưa Tĩnh Thất gia ra ngoài ăn uống, xem hát, coi như thư giãn trước kỳ thi.
Tỷ phu thì không nói, đằng này Lục Hoài Kỳ còn đang mặc đồ tang, sao có thể ăn nhậu xem hát?
Lý do của Lục Hoài Kỳ cũng rất đầy đủ: “Ngươi chẳng đã hứa với lão tổ tông là phải thi đỗ thám hoa sao? Ta sợ ngươi không làm được, đến lúc đó lão tổ tông sẽ tìm ngươi vào ban đêm!”
Tĩnh Bảo: “….”