Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 165

 
“Đồ dùng cho kỳ thi mùa thu, chuẩn bị tới đâu rồi?”

Tĩnh Bảo bèn đem những thứ mình đã chuẩn bị, lần lượt kể ra từng món.

Cố Trường Bình nghe xong, giọng vẫn bình thản: “Phòng khi có sự cố, nhớ mang theo một ít thuốc bên người.”

“Tiên sinh, cần mang những loại thuốc gì ạ?”

“Thuốc tiêu chảy, thuốc chống côn trùng đốt, thuốc trị nhức đầu sốt nhẹ. Mấy năm trước cũng có mấy giám sinh đang thi thì bị khiêng ra ngoài, người thì tiêu chảy đến nỗi kiệt sức, người thì bị côn trùng cắn, ngứa rát chịu không nổi.”

Tĩnh Bảo ghi nhớ kỹ từng điều trong lòng.

“Ùng ục… ục…”

Cố Trường Bình chậm rãi ngẩng mắt, chạm phải ánh nhìn lúng túng của Tĩnh Bảo, khẽ nói: “Mì chay trong chùa này không tệ, muốn ăn thử không?”

Tĩnh Bảo cúi đầu, lí nhí đáp: “Dạo này con đang tuổi lớn, dễ đói lắm…”

Ánh mắt Cố Trường Bình lướt qua trước ngực nàng, khẽ ừ: “Lớn cũng không tệ.”

...

Lớn cũng không tệ, nhưng liệu có vượt qua được vòng khám người không đây?

Dù trong lòng có mười vạn câu muốn hỏi, Cố Trường Bình cũng chẳng thể mở miệng.

“Tiên sinh không ăn ạ?”

“Ta không đói.”

Cố Trường Bình hơi cúi đầu, đẩy bát mì sang: “Con ăn nhiều vào.”

“Con gắp một đũa là đủ rồi!”

Quả thật Tĩnh Bảo chỉ gắp một đũa từ bát của hắn, bỏ vào bát mình: “Không thể lãng phí được.”

Nghe vậy, Cố Trường Bình bỗng thấy ngon miệng hẳn.

Đứa nhỏ này ăn được, ngủ được, hẳn đã chuẩn bị vững vàng hết rồi. Dù không thì vẫn còn cậu nàng, còn hắn.

Chỉ chưa đầy một khắc, hai bát mì đã sạch bóng.

Ăn xong, Tĩnh Bảo lau miệng, ngẩng lên nhìn Cố Trường Bình.

“Tiên sinh, cảm ơn người.”

Ánh mắt Cố Trường Bình dịu dàng, ngón tay gõ nhẹ lên miệng chén trà bên cạnh.

Ý của hắn đã quá rõ ràng, là vì mấy cân trà đó thôi.

Tĩnh Bảo khẽ mím môi, từ từ rũ mắt.

“Năm đó ta bước vào trường thi, vừa thấy đề thì rối bời, vì nó khó thật.”

Tĩnh Bảo vô thức lại nhìn hắn.

“Chỉ rối một thoáng là ổn. Ta thấy khó, con cũng thấy khó; ta thấy dễ, con cũng thấy dễ. Khoa cử như chiến trường, đấu là đấu thực lực, là tâm lý, là vận may. Thực lực chiếm năm phần, tâm lý ba phần, hai phần còn lại là vận may, thiếu một cũng không được.”

Nói xong, Cố Trường Bình móc bạc để lại trên bàn, đứng dậy rời đi.

Tĩnh Bảo dõi theo bóng lưng hắn đi khuất ngoài cửa, bộ đồ đen ấy vừa có vẻ cô độc, lại như vô tình.

Nàng cúi đầu, nhìn chén nước mì còn sót lại trong bát, bỗng nhiên bưng lên, uống cạn sạch.

Không để sót một giọt.

Cứ như từng lời từng chữ của Cố Trường Bình nói, đều rót cả vào lòng nàng.

*

Về đến phủ, Cố Trường Bình vừa vào thư phòng thì thấy Thẩm Trường Canh đang chờ, mở miệng câu đầu tiên đã đầy lửa giận:

“Họ Cố kia, ta hỏi ngươi, Tĩnh sinh thi ở phòng nào?”

“Phòng chữ Bảo, số mười lăm.”

“Ta đã đến xem rồi, phòng chữ Bảo số mười lăm cách hố xí xa nhất, muốn đi tiểu cũng phải chạy một quãng!”

“Thì sao?”

Còn hỏi thì sao ư?

Thẩm Trường Canh đập bàn một cái: “Họ Cố, cược là cược, đừng có chơi trò mờ ám. Một lần đi tiểu mất nửa khắc, ngươi cố tình phí thời gian của nó à?”

Cố Trường Bình nhẹ nhàng day thái dương, đứng dậy đi ra ngoài.

Đúng là hắn sắp xếp.

Hố xí đặt ở cuối ngõ, hai mươi cái xếp hàng, có người trông coi.

Giám sinh nếu muốn đi, phải xin thẻ bài từ giám thị. Nếu ra vào nhiều lần, dễ bị nghi ngờ gian lận.

Phòng số mười lăm đi tiểu đúng là bất tiện, nhưng nó nằm ở cuối dãy, ngay sát bức tường cao.

Góc tường ấy có mấy khóm tường vi, lúc cấp bách, nàng có thể trốn vào đó “hát sơn ca”.

Đối với một tên nhóc giả nam như nàng, đó chính là chỗ tiện lợi nhất. Còn có biết tận dụng hay không, thì phải xem nàng có đủ thông minh hay không.

“Họ Cố kia!”

“Cố Trường Bình!”

“Đồ khốn kiếp!”

Thẩm Trường Canh ở sau tức đến dậm chân: “Ngươi đỡ bẩn thỉu chút được không! Theo ta thấy, thằng nhóc đó chắc chắn đỗ rồi!”

Cố Trường Bình đi tới cửa sân, ngoắc Cố Dịch lại: “Chuẩn bị bốn giỏ trúc, lần lượt gửi tới cho bốn vị giám sinh: Tiền, Từ, Uông, Tĩnh.”

Cố Dịch hỏi: “Gia, bên Cao công tử có cần gửi không ạ?”

Cố Trường Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi xua tay: “Không cần, phủ công chúa có nhiều nhân tài.”

“Vâng!”

Cố Dịch xoay người rời đi.

“Cao Triều vốn là người ngươi muốn lôi kéo, sao giờ lại thôi? Chỉ vì lão hoàng đế chết, phủ Trưởng công chúa không hợp với tân đế, nên ngươi từ bỏ?”

Giọng Thẩm Trường Canh vang lên sau lưng.

Cố Trường Bình thản nhiên đáp: “Ngươi đã lo cho Tĩnh sinh, lại còn lo cho Cao sinh, Thẩm Trường Canh, có thời gian rảnh như vậy, chi bằng lo chuyện cưới vợ cho mình đi không tốt hơn à?”

Thẩm Trường Canh trừng hắn, suýt nữa trừng rụng cả lông mi, giận dữ mắng: “Ta đây là vì ai hả? Lỡ sau này chúng ta thất bại… chẳng lẽ lại hại đời con gái người ta?”

Cố Trường Bình ngoảnh đầu lại: “Vậy thì tìm một cô nương giải tỏa đi, Trường Canh, gần đây ngươi hơi nóng tính rồi đấy!”

Thẩm Trường Canh: “…”

Tên họ Cố này cũng có phụ nữ đâu, còn dám bảo người khác hơi nóng tính!

Thẩm Trường Canh thu lại vẻ mặt, hạ giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc bên Cao sinh, ngươi định sao?”

Sau khi tân đế lên ngôi, địa vị phủ Trưởng công chúa trở nên lúng túng, gốc rễ là do Vương hoàng hậu.

Vương hoàng hậu hồi còn con gái từng định gả cho tân đế, nhưng Trưởng công chúa phản đối quyết liệt, mối thù từ đó kết thành.

Lúc lão hoàng đế còn sống, Vương hoàng hậu cùng dòng tộc, phủ Vương Quốc công đã có dã tâm không nhỏ, nay ông vừa chết, họ chỉ hận không thể lật sổ tính nợ ngay.

Tân đế mới lên ngôi, cần duy trì vẻ ngoài “gia hòa vạn sự hưng” để giữ thể diện hoàng thất. Vợ với cô ruột mâu thuẫn, hắn bên này dỗ vài câu, bên kia nói tốt vài lời, nhưng cốt lõi thì không giải quyết được gì.

Trưởng công chúa thấy tân đế chẳng làm nên trò trống gì, dứt khoát lấy cớ tưởng niệm lão hoàng đế, mang theo con trai về trấn thủ hoàng lăng.

Một năm ẩn cư như vậy, khiến phủ Trưởng công chúa ngày càng xa rời trung tâm quyền lực hoàng gia, trong mắt thiên hạ, phủ Trưởng công chúa chẳng khác gì hoa tàn hương cũ.

Cố Trường Bình vốn muốn lôi kéo Cao Triều, bởi kết giao khi hoạn nạn mới đáng quý, thêm một chuyện tốt vào lúc này lại càng dễ khiến người ta cảm động.

Một cơ hội tuyệt vời thế mà hắn lại không làm?

Thẩm Trường Canh rầu rĩ không thôi.

Cố Trường Bình im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Thứ nhất, phủ Trưởng công chúa hiện giờ vẫn chưa đến mức ‘trong cơn tuyết lạnh’. Thứ hai, lòng của Cao Triều không cần ta sưởi ấm.”

Sưởi thêm chút nữa, thằng nhóc đó thể nào cũng bám lấy, muốn gạt đi cũng khó.

Vì đại nghiệp của Thập Nhị lang, hắn có thể không màng liêm sỉ, không cần giới hạn, nhưng có một điều, hắn không muốn đem tình cảm ra làm quân cờ.



Tĩnh Phủ.

Tĩnh Bảo nhìn giỏ trúc mà Cố Trường Bình gửi đến, ngẩn người ra một lúc lâu.

Trong đó chẳng có gì quý giá, đều là những vật dụng cần dùng trong khoa cử, nhưng được sắp đặt ngăn nắp, chỉnh tề, không thiếu một món.

“Đây cũng là để trả lại ơn mấy cân trà sao?” nàng thì thào.

“Gia, ngày mai mang cái nào theo?” A Man hỏi.

“Mang của tiên sinh!”

Tĩnh Bảo đáp ngay, không chút do dự.

“Nô tỳ cũng thấy nên mang của tiên sinh, dù sao người ta đỗ tam nguyên, gia cũng có thể hưởng ké vận may của người ta.”

A Man vừa nói vừa bận rộn sắp xếp ngoài phòng.

Trong phòng yên tĩnh, ánh tà dương xiên qua lớp rèm mỏng, nhàn nhạt chiếu xuống sàn.

Tĩnh Bảo chợt buông một tiếng thở dài.

Nàng không muốn hưởng vận may của hắn.

Nàng chỉ muốn… đem một chút vận may của mình cho hắn mà thôi. 

 
Bình Luận (0)
Comment