Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 171

 
Hai người nhìn nhau, trong mắt cả hai đều hiện lên sự chán ghét.

Cao mỹ nhân lườm một cái rồi bỏ đi.

Nếu ánh mắt cũng có ý nghĩa, Tĩnh Bảo đoán rằng ánh mắt đó của Cao mỹ nhân đang muốn nói: "Tên họ Tĩnh kia, ngươi nhìn ta làm gì, dáng vẻ ngươi cũng chẳng khá hơn ta là bao!"

"Tĩnh Thất!"

Nghe thấy giọng nói này, Tĩnh Bảo lập tức định bỏ chạy, nhưng ngay giây phút đó, nàng đột nhiên quay lại, cười hì hì với người vừa tới.

“Thanh Sơn huynh, huynh thi xong rồi à!"

Từ Thanh Sơn cúi đầu nhìn nàng một cái, không nói gì, chỉ là ánh mắt có hơi phức tạp.

Cần là cần hiệu quả như vậy.

Ngươi thích ta chứ gì?

Bây giờ toàn thân ta bẩn thỉu, tóc bết dầu, sắc mặt tiều tụy đến muốn chết, để xem ngươi còn có thể thích nổi ta không?

Tĩnh Bảo đâu biết rằng, Từ Thanh Sơn chỉ mất một khoảnh khắc ngắn ngủi để chấp nhận hình ảnh của người mình yêu thương.

Bởi vì so với Tĩnh Bảo, hình ảnh của hắn còn khó coi hơn, mùi trên người hắn thậm chí còn đủ để làm hắn ngạt thở.

"Ngươi... về nghỉ ngơi đi!"

Từ Thanh Sơn để lại một câu rồi rời đi, trong lòng Tĩnh Bảo vẫn còn đắc ý, ha ha ha, cuối cùng ta cũng bị hình tượng "xinh đẹp" của ta dọa sợ rồi.

Sau khi ra khỏi cửa thứ hai, từ xa, nàng thấy anh em A Nghiễn và A Man chen chúc trong đám đông, vẫy tay gọi nàng.

"Thất gia, ở đây, ở đây!"

Chưa bao giờ trong đời, Tĩnh Bảo cảm thấy họ dễ thương đến vậy.

Đang định bước tới, thì bất chợt, trong tầm mắt nàng quét qua bên trong cửa thứ hai, Cố Trường Bình trong bộ quan phục, tay khoanh sau lưng, đứng đó nhìn các thí sinh rời khỏi trường thi với ánh mắt "dịu dàng".

Hăn chẳng sợ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của các thí sinh rồi đêm về nằm mơ thấy ác mộng! Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tĩnh Bảo.

Còn bản thân mình với dáng vẻ thế này thì không thể để hắn nhìn thấy! Đó là ý nghĩ thứ hai trong đầu nàng.

Ngay sau đó!

Nàng giơ tay phải lên, dùng chiếc áo choàng rộng để che kín mặt bên của mình.

"Tĩnh Sinh!"

Biểu cảm trên gương mặt Tĩnh Bảo ngay lập tức chuyển từ "???" thành "!!!".

Đúng là sợ gì gặp nấy!

Nàng đành hạ tay xuống, cúi đầu đi đến trước mặt Cố Trường Bình, nửa ngày sau mới cất được một câu: “Tiên sinh có chuyện gì cần tìm ta ạ?"

Ánh mắt Cố Trường Bình từ đôi môi nhợt nhạt của nàng, di chuyển lên mái tóc rối bù và dinh bết, rồi từ tóc lại chuyển xuống môi...

Sau mấy lần như thế, cuối cùng hắn dời ánh mắt đi, hít sâu một hơi: “Về nhà tắm rửa thật sạch rồi hãy đón Trung thu!"

Nếu suy nghĩ của Tĩnh Bảo có thể thành hình, thì vào lúc này trong lòng nàng là biển gầm sóng dữ, sét đánh vang trời, pháo hoa bừng nở và hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua tim.

Nàng hét lên một tiếng, che mặt bỏ chạy!

Cố Trường Bình nhìn bóng dáng nàng ôm đầu chạy đi, thầm nghĩ: Mình đã tỏ ra chán ghét rõ ràng đến thế sao?

...

"Thất gia, hôm nay là Trung thu, Hầu phủ mở tiệc mời khách, biểu thiếu gia đã sai người đến giục hai lần rồi, dặn rằng Thất gia ra ngoài nhất định phải đến Hầu phủ trước." A Nghiễn nói.

"Dù giục cũng không thể đến trước được, mau đưa ta về nhà tắm rửa cho sạch sẽ!"

Tĩnh Bảo khom người trèo lên xe ngựa, ngã lăn xuống xe, r*n r*: "Ta sắp chết rồi, chết vì bẩn mất!"

"Ai dám chê ngài?" A Man trừng mắt: “Để nô tỳ không xé rách miệng kẻ đó."

Tĩnh Bảo trở mình.

Haiz!

Nói với nàng nha hoàn này thật chẳng ích gì!

Về đến phủ, nàng chạy thẳng vào phòng tắm, thay hết ba thùng nước nóng mới cảm thấy mình đã tắm sạch sẽ.

Trong lúc A Man giúp nàng lau tóc, nàng uống một bát yến sào, uống xong lại cầm gương đồng soi trái soi phải, soi trên soi dưới.

Ốm hơn rồi!

Tiều tụy hơn rồi!

Nhìn xem, cả mắt cũng thụt vào rồi!

Không biết mất một tháng thì có thể hồi phục lại được không?

"A Man, ta có xấu không?"

A Man hơi ngớ người: “Thất gia có phải thi đến mơ hồ rồi không mà lại nói những lời ngốc nghếch này?"

Phải không?

Mình đang nói ngốc nghếch à?

Tĩnh Bảo cầm gương đồng soi thêm hai lần: “Sao mình cảm thấy Cao Triều còn đẹp hơn mình nhiều?"

Trong lòng A Man giật thót.

Đang yên đang lành, tại sao Thất gia lại đi so sắc đẹp với Cao công tử?

...

Ngày rằm tháng tám, Trung thu đoàn viên.

Lúc này, Hầu phủ mở toang cánh cổng đỏ, trước cổng còn treo hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ.

"Đến rồi, đến rồi, Thất gia, Biểu nhị cô nương, Biểu nhị cô gia, Biểu ngũ cô nương đã đến!"

"Để ta ra đón!"

Lục Hoài Kỳ như một cơn gió lao ra ngoài.

Tuyên Bình Hầu thật muốn đá một cái vào người hắn, thầm nghĩ: Tên tên nhóc này đã làm quan rồi, sao vẫn không điềm tĩnh chút nào thế.

Đang nói chuyện thì người Tĩnh gia đã tiến vào.

Tĩnh Thất đi trước, mặc một thân trường bào màu trắng ngà, bên mặt lóe lên những tia sáng di động, đường nét khuôn mặt dịu dàng như được phủ lông tơ.

Lục Cẩm Vân ngồi bên bàn tiệc của nữ quyến chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, tay cầm khăn, tim đập liên hồi.

Tĩnh Bảo bước lên, đầu tiên là cúi chào Tuyên Bình Hầu, sau đó cúi chào Lưu di nương, cuối cùng đưa nhị tỷ và nhị tỷ phu lên trước cúi chào.

Tuyên Bình Hầu cười tủm tỉm nói: "Chính Nam, sao con không mang con vào kinh cùng?"

Cao Chính Nam và Tĩnh Nhược Khê có một cặp song sinh, năm nay bốn tuổi, hai anh em gần như giống hệt nhau.

"Cha không nỡ để chúng đi xa, nên để chúng lại ở Kim Lăng." Cao Chính Nam cười đáp.

"Bồng cháu không bồng con, đúng là tình thân đời đời!" Tuyên Bình Hầu bình tĩnh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “A Bảo, Chính Nam ngồi bên cạnh ta."

Tĩnh Nhược Khê nghe vậy, cảm thấy vinh hạnh, kéo Tĩnh Nhược Mi đi đến bàn của nữ quyến. Thực tế, nàng không thích nàng em gái cùng cha khác mẹ này, nhưng vào ngày lễ lớn mà bỏ nàng lại ở phủ thì nàng cũng không nỡ.

Các nữ quyến nhường chỗ bên cạnh Lưu thị.

Tĩnh Nhược Khê ngồi bên cạnh di nương, còn Tĩnh Nhược Mi được sắp xếp ngồi ở bàn của những cô nương chưa xuất giá.

Vì là Trung thu, yến tiệc được tổ chức ở đình thủy tạ, có bốn bàn đầy người, không có bình phong ngăn cách ở giữa.

Tuyên Bình Hầu nói lời khai tiệc, từ Trung thu trăng tròn, đến việc làm vẻ vang tổ tiên, xen giữa là những lời trung quân ái quốc.

Nói xong, mọi người vui vẻ khai tiệc.

Tĩnh Bảo ăn lương khô ròng tám ngày, trong miệng đã nhạt đến mức chẳng còn mùi vị gì, bèn cắm đầu ăn ngấu nghiến làm Lục Hoài Kỳ đau lòng, nhìn xem, Thất gia của hắn bị đói đến đầu rồi kia?

Trước mặt đông người, hắn không thể hiện được gì, chỉ đưa chân ra, âm thầm đá đá vào chân Tĩnh Bảo.

Tĩnh Bảo ngẩng đầu, thấy Lục Hoài Kỳ nháy mắt ra hiệu, bèn hiểu rằng đây là dấu hiệu hắn muốn nàng đến viện của hắn để nói chuyện riêng, bèn nháy mắt mấy cái.

Lục Hoài Kỳ nhướn mày, vẻ đắc ý lộ rõ trên mặt.

Ngồi giữa họ là Cao Chính Nam.

Cao Chính Nam liếc mắt nhìn người này, rồi lại nhìn người kia, thầm nghĩ: Hai tên tên nhóc này, ánh mắt sao mà bí mật lén lút, ngọt ngào ướt át thế?

"Tình hình thi cử thế nào rồi?" Tuyên Bình Hầu hỏi.

Tĩnh Bảo cười nói: "Cũng tạm ổn ạ!"

Tuyên Bình Hầu hài lòng gật đầu, đứa cháu này từ trước đến giờ luôn khiêm tốn, nếu nó nói "cũng được", thì đúng là cũng được thật!

Đang ăn giữa chừng, chợt Tĩnh Bảo nhớ ra chuyện gì đó, bèn nói: "Cửu cửu, nhị tỷ phu muốn làm ăn trà ở kinh thành, ý của cháu là xem có thể nhắm vào việc cung ứng cho triều đình không, ngươi xem thử có con đường nào không?"

Câu nói của Tĩnh Bảo thật thẳng thắn, suýt chút nữa đã làm Cao Chính Nam sợ hãi. Có ai lại thẳng thừng xin lợi từ Hầu gia như vậy chứ?

Tuyên Bình Hầu không hề bận tâm, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Để ta nghĩ xem!"

"Cữu cữu à, nếu thật sự giành được việc đó, cháu sẽ bảo nhị tỷ phu chia cho người hai phần lợi nhuận." Tĩnh Bảo vừa nói vừa gắp một miếng thịt kho tàu đưa vào miệng, thật thơm ngon!

Cả Tuyên Bình Hầu và Cao Chính Nam đều giật mình trong lòng.

Tuyên Bình Hầu nghĩ: Hai phần lợi nhuận, không phải ít đâu, đứa nhóc này có thể tự quyết định cho nhà họ Cao không?

Cao Chính Nam nghĩ: Nếu thật sự giành được cung ứng cho triều đình, chỉ sợ hai phần lợi nhuận còn quá ít! 

 
Bình Luận (0)
Comment