Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 190

 
Mấy ngày sau đó coi như yên ả, trong cung rất nhanh đã phát thưởng bạc, quần áo, gạo thóc cho các giám sinh đỗ cao, mỗi tháng còn có thêm tiền tiêu vặt.

Từ sau khi bị ăn một bạt tai, Từ Thanh Sơn bắt đầu có phần kiêng dè Tĩnh Bảo, dạo này đám võ sinh đang chuẩn bị khảo hạch, ai không đạt sẽ bị đuổi về quê, nên hắn cũng hiếm khi xuất hiện ở Suất Tính Đường.

Nhưng mỗi bữa trưa, trước bao ánh mắt dõi theo, hắn vẫn không quên gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát của Tĩnh Bảo, sau đó chẳng chờ nàng nói câu nào, đã nghênh ngang bỏ đi.

Vì chuyện đó mà Tiền Tam Nhất còn mở cả một sòng cá cược, đoán xem Tĩnh Bảo phải ăn bao nhiêu miếng thịt kho tàu thì mới chịu nở một nụ cười với Từ Thanh Sơn.

Tĩnh Bảo nếu không nể mặt hắn từng đến Lâm An, thật muốn úp luôn bát cơm vào mặt hắn cho hả giận, đúng là chỉ biết nhìn thấy tiền!

Nhưng cũng có chuyện phiền lòng.

Gần đây hay vô tình chạm mặt Vương Uyên và Phác Chân Nhân.

Nhất là Phác Chân Nhân, từ sau khi biết người Từ Thanh Sơn thích là Tĩnh Bảo, cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, ánh mắt mỗi lần nhìn đến đều âm trầm căm ghét.

Có lần Tĩnh Bảo vô tình giẫm phải chân hắn, lập tức bị hắn mắng chửi thậm tệ:

“Tĩnh Thất, cái đồ tạp chủng súc sinh! Con mẹ ngươi còn là người nữa không? Dám giẫm chân gia gia, đời sau xuống A Tỳ địa ngục, đầu thai làm súc sinh!”

Tĩnh Bảo lạnh lùng đáp lại: “Ta không tin thần Phật, không vào luân hồi, tất nhiên cũng chẳng xuống địa ngục. Ta chết rồi sẽ hóa thành ác quỷ, quấy nhiễu trần gian, nhất định sẽ quấy nhiễu người trước tiên.”

“Ngươi...”

Phác Chân Nhân còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Từ Thanh Sơn đá một cước ngã chổng vó.

“Họ Phác kia! Còn dám gây chuyện với Tĩnh Thất nhà ta, ta đánh chết ngươi đấy!”

Tĩnh Thất nhà ta?

Phác Chân Nhân tức đến phun máu, nhưng cũng không dám tìm Từ Thanh Sơn tính sổ. Ánh mắt độc địa vẫn không ngừng dõi theo Tĩnh Bảo, lại bị Từ Thanh Sơn tát thêm phát nữa bay xa cả trượng.

Tĩnh Bảo cho dù có giận Từ Thanh Sơn đến mấy, cũng vì một đá một tát ấy mà xoa dịu phần nào, người này tuy hồ đồ, nhưng đúng là luôn đứng ra bảo vệ nàng!

Chiều hôm đó, sau khi ăn xong miếng thịt kho thứ năm, nàng quay sang nở một nụ cười rạng rỡ với Từ Thanh Sơn. Hắn như hồn bay phách tán, cảm giác như sướng đến chết cũng cam!

Ngày hôm đó vào tiết học sách lược của Cố tế tửu, các giám sinh đợi mãi không thấy hắn đến lớp, ai nấy đều thấy lạ.

Tế tửu đại nhân dù có kiêm chức ở Hộ Bộ, nhưng hễ đến tiết của hắn là chưa từng đến trễ hay rời lớp sớm.

Đợi khoảng một tuần trà, Cao Triều không nhịn được nữa, ra hiệu cho Tiền Tam Nhất đi xem thử. Tiền Tam Nhất vừa định đứng dậy, thì thấy Thẩm Trường Canh mặt mày âm trầm, bước vào lớp.

“Tĩnh Giám sinh, theo ta ra ngoài một lát.”

Tĩnh Bảo đang luyện chữ, đầu bút khựng lại làm mực lem ra.

Trong lòng nàng chợt run lên: Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Tiết này tế tửu đại nhân có việc, các người tự học đi, đừng có định lười biếng. Lát nữa ta sẽ kiểm tra từng người. Tĩnh Giám sinh, theo ta!”

Tĩnh Bảo lẽo đẽo theo Thẩm Trường Canh ra ngoài, đến chỗ không có ai, nàng kéo tay áo ông, khẽ hỏi: “Thưa tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Thẩm Trường Canh quay đầu, thở ra một hơi dài, ánh mắt mệt mỏi nhìn nàng, đầy ẩn ý nói: “Có người không thể chờ thêm được nữa, đã ra tay rồi.”

Có người?

Là ai?

Ra tay? Nhằm vào ai?

Thẩm Trường Canh không nói thêm gì, còn trong đầu Tĩnh Bảo thì như có nồi nước sôi bị đổ vào, hỗn loạn cả lên, suốt quãng đường ngắn mà nàng cứ lảo đảo suýt té mấy lần.

Đi vào nội đường, vừa ngẩng đầu, nàng lập tức sững người…

Phía trên có năm vị mặc quan phục, khí thế uy nghiêm. Trong đó một người mặt tròn, tay bẻ hoa lan, giọng the thé hỏi:

“Người đến là Tĩnh Văn Nhược, á khoa khoa thi mùa thu?”

Tĩnh Bảo ngơ ngác tiến lên hành lễ: “Học sinh chính là người đó!”

Viên quan mặt tròn lạnh giọng: “Ta hỏi ngươi, hôm khai mạc kỳ thi ở Quốc Tử Giám, bài thi của ngươi đã viết xong chưa?”

Tĩnh Bảo lúng túng đáp: “Bẩm đại nhân, bài viết còn thiếu đoạn kết, chưa hoàn thành.”

Viên quan mặt tròn liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh rồi ngoắc tay gọi: “Lại đây nhìn xem, đây có phải bài thi của ngươi không?”

Tĩnh Bảo tiến lên xem qua, cúi đầu vài lần rồi gật đầu: “Đúng là bài thi của học sinh.”

“Ngươi có thể đi rồi!”

“…Không phải!” Tĩnh Bảo càng thêm hoang mang: “Tự nhiên lại lấy bài thi cũ của ta ra làm gì? Hơn nữa các vị là quan ở bộ nào? Hỏi chuyện này có liên quan gì đến ta?”

Viên quan mặt tròn cười nhạt: “Ồ, gan ngươi cũng to thật, dám hỏi lai lịch của bọn ta à?”

“Không được hỏi sao?”

Tĩnh Bảo chẳng hề sợ hãi: “Dù là Cẩm Y Vệ thẩm án, cũng phải nói rõ đầu đuôi câu chuyện!”

“Hê hê...”

Viên quan mặt tròn cười khẩy: “Vậy là ngươi còn rành thủ tục điều tra của Cẩm Y Vệ hơn cả Cẩm Y Vệ bọn ta nữa cơ đấy!”

Thật sự là Cẩm Y Vệ?!

Tĩnh Bảo nghẹn thở, mặt lập tức tái nhợt: “Xin hỏi, ta đã phạm pháp gì mà khiến Cẩm Y Vệ phải ra tay?”

“Không phải ngươi phạm pháp!”

“Vậy là ai?”

“Cố Trường Bình!”

“Tiên sinh?!”

Tim Tĩnh Bảo đập mạnh, cổ họng khô rát, không nhịn được hỏi: “Tiên sinh phạm tội gì?”

“Đó không phải việc ngươi nên hỏi. Lui ra đi!”

Viên quan mặt tròn đè thấp giọng: “Thẩm Đại nhân, tiếp theo đến lượt ngài trả lời.”

“Đi đi, đi đi, hỏi nhiều thế làm gì!”

Thẩm Trường Canh vội đẩy Tĩnh Bảo ra ngoài, đóng sập cửa lại.

Tĩnh Bảo ngoái đầu nhìn cánh cửa khép chặt, đầu óc mơ màng bước ra khỏi viện. Trong lòng như có người thả vào vạc nước sôi, sôi sùng sục. Nàng chà mặt mấy lần thật mạnh, mới dần lấy lại bình tĩnh.

Cố Trường Bình xảy ra chuyện rồi!

Liên quan đến kỳ thi năm ngoái ở Quốc Tử Giám!

Chuyện này không khéo còn dính đến cả mình!

Thẩm Trường Canh nói có kẻ không chờ nổi mà ra tay, nếu nàng đoán không sai, thì chính là Thủ phụ Tào Minh Khang.

Như vậy, điều nàng cần làm bây giờ là tìm hiểu xem rốt cuộc Cố Trường Bình đã gặp chuyện gì?

Tìm ai hỏi?

Cao Triều!

Hắn tai mắt khắp nơi, tin tức nhạy bén, lại là người trong hoàng tộc.

Nghĩ đến đây, Tĩnh Bảo lập tức quay đầu chạy đi.

Sắp đến Suất Tính Đường, Tĩnh Bảo bèn chậm lại, cố tỏ ra điềm nhiên như không có gì, thong thả quay về chỗ ngồi.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng.

Tĩnh Bảo cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Thẩm Tiên sinh bảo ta giúp chút việc lặt vặt, mọi người tự ôn bài đi nhé.”

Đám giám sinh nghe xong, thấy chẳng có gì thú vị, ai nấy lại quay về làm việc của mình.

Chỉ có Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh là đồng thời thấy bất an: Nụ cười của Tĩnh Thất này còn khó coi hơn cả khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, vừa định mở miệng, thì bất chợt một tờ giấy trượt qua mặt bàn.

Chữ trên giấy xiêu vẹo như chó bò, rõ ràng là của " Cao mỹ nhân".

“Nói mau, có chuyện gì xảy ra?”

Tên này đúng là tinh tường!

Tĩnh Bảo lập tức cầm bút lông viết: “Vừa rồi gặp người của Cẩm Y Vệ, đến điều tra Cố Trường Bình, còn hỏi ta về bài thi lần đầu ở Quốc Tử Giám.”

Nghĩ một lúc, nàng lại viết thêm: “Ta đoán tiên sinh gặp chuyện rồi. Mau cho người đi dò tin!”

Cao Triều nhíu mày hồi lâu, mới cầm bút viết lại: “Miêu tả hình dáng người của Cẩm Y Vệ mà ngươi gặp.”

Tĩnh Bảo viết: “Mặt tròn, trắng trẻo, mập mạp, giọng the thé, ánh mắt hung ác.”

Mặt Cao Triều biến sắc mấy lần: “Đó là thủ lĩnh của Cẩm Y Vệ, tên Thịnh Vọng. Hắn từng là thái giám, người ta gọi là “Hổ cười”!”

Tim Tĩnh Bảo khẽ thắt lại. 

 
Bình Luận (0)
Comment