Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 193

 

Từ trên tường nhảy xuống, Từ Thanh Sơn thò đầu nhìn vào qua cái lỗ vừa bị đục thủng, một cảm giác hân hoan ngút trời như từ trên cao giáng xuống.

Ha ha ha ha, đúng là "vô tình mà được", không tốn chút công sức nào!

Người bị nhốt trong kia đúng là Cố Trường Bình!

Sao lại trùng hợp đến thế chứ!

Hắn ngó quanh một lượt, thấy bốn phía yên ắng bèn lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.

Nửa tuần trà sau, Từ Thanh Sơn từ bên trong bước ra, nhân lúc xung quanh không một bóng người bèn lặng lẽ rời đi trong đêm.

Hắn vừa đi khỏi, một bóng người khác liền đáp xuống sân, nhẹ nhàng đẩy cửa chui vào, kéo khăn đen trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú.

“Gia, thằng nhóc đó đi rồi à?”

“Ừ.”

Cố Trường Bình cầm một cuốn sách trong tay, mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên: “Cũng nhờ ngươi dụ hắn tới, nếu không với bản lĩnh của hắn, tối nay có khi hắn cứ loanh quanh trên mái nhà cả đêm cũng nên.”

Cố Dịch nói: “Là Gia mưu tính như thần, đoán trúng hắn sẽ đến trong đêm.”

“Không phải ta mưu tính như thần.”

Cố Trường Bình ném sách qua một bên, nâng chén trà lên, dùng nắp chén gạt lá trà nổi trên mặt nước, trầm ngâm nói: “Là Tĩnh Thất thông minh.”

“Gia nói thử xem, thông minh thế nào?”

“Từ Thanh Sơn có thể tới, nghĩa là Tĩnh Thất đã phân tích rõ ràng bảy tám phần sự việc. Hắn hỏi ta còn biết gì thêm về vụ án của Quách Nộ, điều đó cho thấy hắn đã bắt đầu nghĩ cách cứu ta. Để Từ Thanh Sơn đến, chứ không phải người dưới tay hắn hay thuộc hạ của Cao Triều, thực ra là đã tính đến đường lui nếu chẳng may bị bắt.”

Cố Dịch bừng tỉnh: “Từ Thanh Sơn là cháu trai của Định Bắc hầu, cha mẹ hắn trấn thủ Bắc cương, dù hắn có làm càn đi nữa, Tào Minh Khang cũng không dám xử tội.”

Cố Trường Bình mỉm cười thư thái, gật đầu.

“Sao gia lại chắc chắn người thông minh là Tĩnh Sinh, chứ không phải Cao Sinh hay Tiền Sinh?”

“Rất đơn giản, chuyện nguy hiểm như đột nhập trại giam Cẩm y vệ ban đêm, nếu không phải vì Tĩnh Thất nhờ vả thì Từ Thanh Sơn tuyệt đối không dám đến.”

Cố Trường Bình đặt chén trà xuống: “Trong năm người ấy, Cao Triều bề ngoài có vẻ là người có quyền thế nhất, lại thân thiết với Từ Thanh Sơn và Tiền Tam Nhất, nhưng hắn không phải là trung tâm. Trung tâm thật sự là Tĩnh Thất. Nếu ta đoán không nhầm, hắn còn định lợi dụng cả Trưởng công chúa và phủ Tuyên Bình hầu.”

Sắc mặt Cố Dịch tái nhợt nhìn vị Gia nhà mình, khóe mắt giật mạnh.

Nửa tuần trà trước, hắn vừa nhận được tin: Tĩnh Thất và Cao Triều, một người đến phủ Tuyên Bình hầu, một người đến phủ Trưởng công chúa.

“Gia, liệu bọn họ có lật lại vụ án được không?” Cố Dịch vẫn lo lắng hỏi.

“Có!” Cố Trường Bình chỉ trả lời một chữ.

“Gia tin chắc như vậy sao?”

“Tuổi trẻ chưa biết sợ là gì, gan to sức lớn, ta tin bọn họ!”

Cố Dịch gãi đầu, thầm nghĩ: Ta thì không tin bọn họ, ta chỉ tin vào sự gian xảo của Gia nhà ta thôi.



Canh Tý, đêm lạnh như nước.

Quốc Tử Giám ban ngày huyên náo, giờ chìm vào giấc ngủ, chỉ có gian trai xá bên vách tường còn vang lên vài tiếng động khẽ khàng.

Bên trong trai xá không thắp đèn, tối đen như mực, nhưng không cản được Cao Triều mở miệng: “Công chúa nhà ta nói rồi, muốn điều tra vụ án của Quách Nộ thì khó, khó như lên trời. Bà ấy gợi ý tụi mình có thể bắt đầu từ vụ án của cha Quách Nộ. Nói xong câu đó thì đuổi ta đi, bảo ta làm phiền giấc ngủ của bà ấy.”

Mọi người thầm nghĩ: Cao Triều nhà ngươi chẳng phải là cung cưng mà Trưởng công chúa mong ngóng suốt mười năm mới có sao?

“Tĩnh Thất, bên ngươi thì sao?”

“Cữu cữu ta cũng nói y chang như vậy. Có điều còn nói thêm mấy câu, bảo ta đợi xem thái độ trong cung ra sao. Lại nói thân phận của Cố Trường Bình đặc biệt, Tào Minh Khang chưa chắc dám thật sự ra tay. Ta bảo không đợi được, lúc đó ông ấy mới đuổi ta đi.”

Mọi người lại thầm nghĩ: Tuyên Bình hầu nói cũng có lý. Tĩnh Sinh bị đuổi là đáng đời.

“Từ Thanh Sơn, ngươi đột nhập Cẩm y vệ thế nào? Gặp được người không?”

“Gặp rồi, thuận lợi lắm. Nhưng… tiên sinh nói, hiện tại thầy ấy chỉ biết bấy nhiêu thôi, còn bảo tụi mình yên tâm học hành, đừng lo cho thầy ấy, trong sạch tự sẽ được minh oan.”

Mọi người lại đồng loạt cảm thán: Tiên sinh đúng là quá bình tĩnh! Cháy đến chân mày rồi mà còn “trong sạch tự sẽ được minh oan”!

“Tiên sinh… có sao không? Có bị tra tấn gì không?” Trong bóng tối, Tĩnh Bảo đột nhiên hỏi.

Chưa đợi Từ Thanh Sơn đáp, Cao Triều đã lạnh giọng chen vào: “Nếu thầy ấy mà có sao, ta sẽ lật tung cả Cẩm y vệ!”

Thể hiện tình cảm thì cũng bớt khoa trương chút đi chứ.

Tĩnh Bảo liếc hắn một cái, rồi nói tiếp: “Bây giờ xem ra, người khác không trông mong được, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thôi. Mọi người nói xem, có cao kiến gì không?”

Uông Tần Sinh nói: “Ta thấy giống như Hầu gia nói, hay là… cứ đợi thêm chút rồi tính?”

“Đợi cái đầu ngươi ấy!”

Cao mỹ nhân mắng to: “Chờ đến khi ngươi cũng bị tống vào trong đó, ngươi tính bảo người ta ‘đợi chút rồi tính’? Cho ngươi nếm thử mười tám món khổ hình của Cẩm y vệ xem!”

“Ta chỉ… nói ra suy nghĩ thôi mà!” Uông Tần Sinh cố gắng biện bạch.

“Ngươi đúng là đồ hèn nhát!”

“Không được chửi người khác!”

Tĩnh Bảo trừng mắt lườm Cao Triều, lườm hồi lâu mới nhớ ra: tối thui thế này, hắn có thấy được đâu. Bèn quay sang: “Tiền Tam Nhất, ngươi nói thử xem!”

Tiền Tam Nhất thở dài một hơi, lại thở dài một hơi nữa, hồi lâu mới rặn ra được một câu: “Chuyện này… có kiếm được bạc không? Có thì tính ta một phần, không có thì ta cũng phải… đợi rồi tính.”

Tĩnh Bảo hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu bạc?”

Tiền Tam Nhất nhẩm tính rồi đáp: “Ít nhất cũng phải trăm lượng chứ!”

Chỉ có vậy thôi à? Tĩnh Bảo cười nhạt: “Ta cho ngươi năm trăm lượng, ngươi làm không?”

Tiền Tam Nhất “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Gia ơi, ngài bảo ta lên núi đao xuống chảo dầu ta cũng làm!”

“Ta không có thằng cháu to đầu như ngươi!”

Tĩnh Bảo quay đầu: “Từ Thanh Sơn, ngươi thì sao?”

Từ Thanh Sơn không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

“Nói gì mà nói, ngươi bảo hắn làm gì thì hắn làm cái đó, dỗ vợ cũng phải dỗ kiểu như vậy!” Tiền Tam Nhất lườm Từ Thanh Sơn một cái.

“Được!”

Tĩnh Bảo đập bàn ra quyết định: “Vậy ta nói kế hoạch của ta, hôm kia là ngày nghỉ, ta với Cao Triều sẽ đến Hình bộ báo danh, tìm cách xem xét hồ sơ vụ án. Chỉ khi xem được hồ sơ, chúng ta mới định được đường đi nước bước điều tra tiếp theo.”

“Vậy là không đến lượt chúng ta làm gì rồi!” Tiền Tam Nhất thở phào.

“Có chứ!”

Tĩnh Bảo nghiêm giọng: “Ngươi và Tần Sinh, một người ở Hộ bộ, một người ở Lễ bộ, các ngươi có một nhiệm vụ rất quan trọng.”

“Là gì?” Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh đồng thanh hỏi.

Tĩnh Bảo: “Tìm cách lôi chứng cứ Tào Minh Khang bán quan bán chức ra.”

Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh lập tức câm như hến. Việc này quá nguy hiểm, không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Tiền Tam Nhất nghĩ, năm trăm lượng bạc có khi còn ít quá…

Cao Triều hừ một tiếng: “Không chịu làm hả? Được, Gia ngươi cho hai đứa ngươi chết trước một lần! Từ Thanh Sơn!”

“Đừng, đừng, đừng!”

Hai người nhìn nhau, mắt nhắm chân duỗi, chết thì chết!

“À này… Tĩnh Thất, ta ở Binh bộ, không cần điều tra gì sao?” Từ Thanh Sơn hỏi.

“Binh bộ là nơi trọng yếu, một văn thần như ngươi khó mà với tay tới. Nhưng ngươi có một việc quan trọng hơn cần làm.”

“Là chuyện gì thế?” Từ Thanh Sơn lập tức hứng thú hẳn lên. 

 
Bình Luận (0)
Comment