Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 202

 
Đúng như Tĩnh Bảo đoán, người tới là Cố Trường Bình!

Cố Trường Bình bước lên trước, thi lễ: “Chào Tĩnh công tử.”

Tĩnh Bảo nào dám thật sự nhận lễ của y, như vậy chẳng phải tổn thọ sao, bèn vội nghiêng người tránh đi một nửa: “Chờ, chờ lâu chưa?”

“Bẩm Tĩnh công tử, vừa mới đến một lát.”

“Dùng bữa sáng chưa?”

“Dùng rồi.”

“Dùng rồi thì tốt!”

Tĩnh Bảo gãi gãi tai, nàng thực sự không biết nên nói gì để bắt chuyện với “Tề Lâm”, đành lặng lẽ đứng cạnh y, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm mà chờ Cao mỹ nhân.

Cao mỹ nhân ngồi kiệu tới, kiệu vừa dừng lại lập tức chui tọt vào xe ngựa của Tĩnh Bảo, tìm được tư thế thoải mái là lập tức ngủ say như chết.

Người kia tay dài chân dài, chiếm gần hết nửa chiếc xe ngựa, Tĩnh Bảo và Cố Trường Bình chỉ còn cách rút chân lại, ngồi sát vai nhau một bên.

Bánh xe lăn qua con đường lát đá xanh, phát ra tiếng kẽo kẹt đều đều.

Không hiểu sao, Tĩnh Bảo cảm thấy tim mình cũng bị bánh xe ấy cán nhẹ qua, ngưa ngứa, lại có hơi đau.

Đây là lần đầu tiên, nàng được ngồi gần Cố Trường Bình như vậy!

Tĩnh Bảo lén ngước mắt nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt Cố Trường Bình đang cụp xuống, tim nàng giật thót, vội cúi đầu.

Cố Trường Bình lấy ra một bình sứ, đổ ra một viên đan dược, đặt trong lòng bàn tay đưa tới.

Tĩnh Bảo mím môi, nhón viên thuốc bỏ vào miệng.

Chén trà ấm theo sau cũng được đưa đến, nàng ngẩng đầu lên, không dám nhìn vào mắt y, chỉ lặng lẽ nói một câu: “Cảm ơn!”

Nuốt viên thuốc với nước, chén trà trong tay nàng bị Cố Trường Bình cầm lấy, tiếp đó, y lại như làm ảo thuật, lấy ra một quả lựu.

Phần đầu đã được cắt chữ thập, có thể thấy rõ phần thịt đỏ au bên trong.

Tiểu đồng giấu mấy thứ nhỏ xinh trong người để lấy lòng chủ nhân, chuyện này không hiếm, A Man với A Nghiễn cũng thường làm như vậy.

Tĩnh Bảo muốn đưa tay ra lấy, lại thấy làm vậy chẳng phải quá tham ăn sao? Do dự mấy lần, nàng bặm môi, rồi mới với tay nhận lấy.

Không phải nàng đòi, là y chủ động đưa, không tính là tham.

Tách một hạt bỏ vào miệng, ôi chao!

Chua quá!

Tĩnh Bảo chua đến nỗi nhăn hết mặt mày, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nước nhìn người trước mặt, vừa tức vừa tủi.

Cố Trường Bình không nhịn được cười, có đến mức vậy không?

Y cầm lấy một hạt từ tay nàng, bỏ vào miệng, đôi mắt sâu thẳm nhíu lại, gương mặt Tề Lâm kia lập tức nhăn nhó.

Tĩnh Bảo thấy vậy, bèn đắc ý cười ha hả.

Cố Trường Bình chỉ tay về phía Cao mỹ nhân, Tĩnh Bảo vội dùng tay che miệng.

Thấy bờ vai nàng run lên vì cố nhịn cười, Cố Trường Bình cũng mỉm cười theo, dù không phát ra tiếng, nhưng lồng ngực y cũng rung lên.

Tĩnh Bảo lại càng đắc ý.

Thậm chí nàng còn nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, cảm giác hai người họ như đang vụng trộm vậy, bởi vì Cao mỹ nhân hoàn toàn không biết gì về chuyện vừa rồi.

Không đúng!

Y là thầy, nàng là trò, đường đường chính chính, sao có thể gọi là vụng trộm?

Tĩnh Bảo hận không thể tự tát mình một cái.

Nghĩ linh tinh cái gì thế chứ!

Chẳng phải vậy là làm ô uế tiên sinh rồi sao?

Sau một hồi tự kiểm điểm, Tĩnh Bảo không ngẩng đầu nữa, sụp mắt giả vờ buồn ngủ.

Xe đi lên quan đạo, tốc độ nhanh hơn, đến trưa thì tới được thôn Thanh Dương, Cố Trường Bình vén rèm xe nhảy xuống.

Xe nghiêng một cái, Cao Triều duỗi người tỉnh giấc, mũi đánh hơi vài cái: “Sao trong xe có mùi gì chua chua vậy?”

“Cho đây!”

Tĩnh Bảo đưa quả lựu đã ăn gần nửa cho hắn.

Cao Triều nhìn nàng, nở nụ cười khinh khỉnh: “Ngươi được đấy, một đại nam nhân mà lại ăn thứ đồ nữ nhi như vậy. Cất đi.”

Tĩnh Bảo sững người, quả lựu rơi khỏi tay nàng, Cao Triều sợ quá bật dậy tránh ra.

“Con mẹ nó, đừng làm bẩn quần áo của ta! A, giày ta nữa, má nó, toàn là đất bùn! Người đâu, cõng ta lên!”

Hai tiểu đồng thân cận với Cao mỹ nhân, người lớn tuổi hơn gọi là Tiểu Thất, người nhỏ hơn gọi là Tiểu Cửu.

Nghe nói trưởng công chúa từng cắt cử đủ mười người bên cạnh con trai bảo bối, chỉ còn lại hai người này theo hầu đến giờ.

Tiểu Thất cúi người cõng chủ tử lên, Tiểu Cửu nhân cơ hội cởi giày chủ tử ra, dùng que gỗ cạy sạch bùn trên đế.

Cao mỹ nhân thoải mái rồi, bèn sốt ruột: “Tĩnh Thất, mau xuống đi, đừng làm lỡ thời giờ!”

Tĩnh Bảo như không nghe thấy gì bên ngoài.

Nàng đang nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.

Cao mỹ nhân nói không sai, lựu là thứ đồ vặt của các cô nương trong khuê phòng, nam nhân rất ít ăn.

Cố Trường Bình đưa cho nàng, là vì thấy nàng giống nữ nhi khuê phòng, hay là... còn ý gì sâu xa hơn?

Đang hoảng hốt chưa kịp nghĩ thông, giọng Cố Trường Bình đã vang lên bên ngoài: “Lão bá, hỏi một chút, nhà Từ Tuấn ở đâu ạ?”

“Từ Tuấn nào cơ?”

“Là người từng làm việc ở Hình bộ, sau này chết bên ngoài ấy.”

“À, thì ra các người hỏi hắn à, cuối thôn bên tây, nhà cuối cùng.”

“Lão bá, trong nhà hắn còn ai không?”

“Chỉ còn mẹ goá con côi thôi, mẹ hắn cũng mất mấy năm trước rồi.”

“Cảm ơn lão bá. Tĩnh công tử, mau xuống, chúng ta phải đi thôi!”

“Đây!”

Tĩnh Bảo vội nhảy xuống xe, hai chân giẫm lên bùn, bắn cả bùn lên trường sam, A Nghiễn định đỡ thì nàng gạt tay ra, đại cô nương mới cần người đỡ!

“Ta tự đi được!”

Cố Trường Bình nhìn xuống đôi giày lấm lem của nàng, nhíu mày.

Cả đoàn đi suốt thời gian một tuần trà mới tới đầu thôn phía tây, có ba gian nhà cô đơn cùng một cái viện lớn, trước cửa có một con chó vàng to tướng, thấy người lạ là ngẩng đầu sủa vang.

Một phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi từ trong đi ra, dung mạo trắng trẻo sạch sẽ.

“Các người tìm ai?”

Tĩnh Bảo nhìn Cao Triều và Cố Trường Bình, thấy không ai định lên tiếng, đành bước lên một bước, chắp tay nói: “Đại tỷ, đây có phải là nhà Từ Tuấn không?”

Sắc mặt người phụ nữ lập tức đổi hẳn: “Chết lâu rồi, các người tìm hắn làm gì?”

Tĩnh Bảo vội cười: “Đại tỷ đừng hiểu lầm, chúng ta không tìm hắn, mà tìm người nhà hắn.”

“Người nhà cũng chết cả rồi, không còn ai sống đâu, đi hết đi.”

“Đại tỷ!”

Tĩnh Bảo chỉ vào Cao Triều: “Ta và hắn đều từng làm việc ở Hình bộ, điều tra vụ án nhà họ Quách có điểm khả nghi, nên tới hỏi thăm tình hình.”

“Không có tình hình gì để hỏi cả, chết rồi là chết rồi, không cho ai được yên thân cả!”

Người phụ nữ cầm chổi, giả vờ quét viện, thực ra là đuổi người. Cao Triều và Cố Trường Bình tránh ra từ xa, chỉ còn Tĩnh Bảo là không tránh được, phải nhảy trái né phải, vô cùng chật vật.

“Đại tỷ, tỷ và hắn từng là vợ chồng, chẳng lẽ không muốn biết hắn chết như thế nào, bị ai hại chết sao?”

“Ai nói ta là vợ chồng với hắn? Mắt nào của ngươi thấy ta từng là vợ hắn? Cút! Cút! Cút!”

“Mẹ!”

Một thiếu niên tuấn tú bước ra, trông như mười mấy tuổi, quần áo sạch sẽ, hoàn toàn không giống người ở làng.

“Các người là ai? Đi mau, đừng làm mẹ ta không vui!”

“Đệ đệ, đệ tên gì?”

Tĩnh Bảo lấy ra hai viên kẹo: “Ca ca cho đệ ăn kẹo nè.”

Thiếu niên hất tay nàng ra: “Không nghe người ta nói à? Còn không đi, ta thả Đại Hoàng cắn chết các người bây giờ!” 

 
Bình Luận (0)
Comment