Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 227

 
Lúc này, Cố Trường Bình đang bước vào đại lao của Cẩm y vệ.

Thấy vậy từ đằng xa, Thịnh Vọng đứng đợi giữa đường, quay sang đứa con nuôi phía sau hỏi: “Đã sắp xếp xong hết chưa?"

Con nuôi nịnh nọt trả lời: “Ngài đã lên tiếng thì làm sao lại không thu xếp cho ổn thỏa. Có điều con vẫn không hiểu, ngài xưa nay với Cố Tế tửu chẳng có qua lại gì, sao giờ lại nhiệt tình làm việc giúp hắn như vậy?"

Thịnh Vọng híp mắt, cười nhạt: “Chuyện đó cũng là điều ngươi nên hỏi à?"

Con nuôi lập tức tự tát mình một cái, nói: “Xem cái mồm thối của con kìa, lúc nào cũng đáng bị ăn đòn, chọc giận ngài rồi."

Thịnh Vọng lười không buồn nói thêm, sải bước tiến lên phía trước.

Con nuôi nhìn theo bóng lưng ông, bĩu môi, thầm nghĩ: Cha nuôi nhất định là nhận được một khoản bạc lớn của Cố Trường Bình nên mới sốt sắng như vậy.

Không ngờ Cố Tế tửu lại là người có tình có nghĩa. Sau khi nhà họ Tào bị tịch biên, hắn là người đầu tiên đến thăm Tào gian thần.

"Cố đại nhân!"

" Thịnh Đại nhân!"

Cố Trường Bình ôm quyền hành lễ, đưa ra xấp ngân phiếu đã chuẩn bị từ trước: “Xin nhận lấy, trời lạnh, cho huynh đệ bên dưới có hơi rượu sưởi ấm."

Thịnh Vọng rút tờ mệnh giá nhỏ nhất ra nhét vào tay áo: “Mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, đích thân ta sẽ đưa ngài đi một chuyến."

"Vậy thì làm phiền đại nhân rồi!"

Hai người sóng vai bước đi, theo bậc thang đi xuống dưới, ánh đèn dầu mờ nhạt, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng r*n r* yếu ớt như sắp tắt thở.

Trong lao ngục, ánh đèn lờ mờ leo lét.

Cố Trường Bình đứng bên ngoài song sắt, nhìn người bên trong, nói: “Thịnh Đại nhân, có thể cho ta vào trong trò chuyện với tiên sinh một lát không?"

Thịnh Vọng lập tức móc chìa khóa, mở cửa buồng giam ra: “Cố đại nhân, ta sẽ chờ ngài ở ngoài!"

Cố Trường Bình gật đầu, cúi người bước vào trong.

"Ngươi đến rồi!"

Tào Minh Khang ngồi xếp bằng trên tấm chiếu cỏ ẩm mốc và bốc mùi hôi thối. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà trông ông đã già hẳn đi.

Cố Trường Bình đặt hộp cơm xuống, bắt chước dáng ngồi của ông, không hề tỏ ra chê bẩn.

Mở hộp cơm ra, lấy ra một đĩa gà quay, một đĩa vịt tẩm tương, một đĩa rau thập cẩm chay, một đĩa lạc rang, hai chén nhỏ và hai bình rượu Trúc Diệp Thanh hảo hạng.

Tào Minh Khang cười nhạt một tiếng: “Tử Hoài có lòng rồi!"

"Đó là điều ta nên làm."

Cố Trường Bình rót đầy rượu vào hai chén, cầm một chén đưa tới trước mặt Tào Minh Khang: “Mời tiên sinh!"

Tào Minh Khang không nhận lấy.

Cố Trường Bình biết ông ta đang lo lắng điều gì, bèn đưa rượu lên miệng uống cạn, mỉm cười: “Tiên sinh, hạ độc hại một kẻ tội thần, ta còn chưa gan đến thế."

Sắc mặt Tào Minh Khang tái nhợt, môi run run: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Cố Trường Bình lại rót đầy chén, nói: “Không làm gì cả, chỉ là muốn uống rượu với tiên sinh, trò chuyện đôi ba câu."

Một luồng khí huyết trong ngực Tào Minh Khang chợt cuộn trào.

Ông đột nhiên nhớ đến nhiều năm về trước, một thiếu niên gầy gò quỳ trước mặt mình, mọi tâm sự đều hiện rõ trên gương mặt, trong sáng như mặt hồ tĩnh lặng.

Tào Minh Khang nhìn thẳng vào mắt Cố Trường Bình, ánh nhìn ấy...

Trải qua bảy tám năm mưa gió, trên gương mặt này giờ chẳng còn chút cảm xúc vui giận nào nữa.

Không lạ gì, mình lại ngã vào tay hắn.

Tào Minh Khang trầm lặng nhận lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn. Cố Trường Bình lại rót, ông lại uống cạn...

Uống xong ba chén, ông ném luôn chén đi, thở dài: “Ta khôn ngoan cả đời, không ngờ lại bị con chó mình nuôi cắn chết, đúng là mù mắt. Sớm biết thế này, năm xưa ta đã không mềm lòng mà giữ ngươi lại."

"Có lẽ tiên sinh nên nghĩ theo một cách khác! Đây chỉ là nhân quả báo ứng, một vòng luân hồi khác mà thôi."

Chân mày Tào Minh Khang giật mạnh, hai tay nắm chặt thành quyền.

Thời gian trong lao dường như ngưng đọng.

Hồi lâu sau, ông nghiến răng hỏi: “Ngươi... ngươi... làm sao biết được chuyện đó?"

"Nếu muốn người khác không biết, trừ khi đừng làm! Tiên sinh, trên đời này vốn chẳng có bí mật."

Cố Trường Bình thản nhiên nói: “Năm xưa ngài giẫm lên xác người nhà họ Cố để leo lên chức vị hôm nay, từ trên xuống dưới nhà họ Cố, mấy trăm nhân khẩu, đều trở thành bậc thềm cho con đường công danh của ngài. Giờ đến lúc phải trả rồi!"

Thân thể Tào Minh Khang bắt đầu run rẩy.

Năm đó, ông nhìn ra tiên đế tuy có chí lớn nhưng bị ràng buộc bởi hai huynh đệ nhà họ Cố và Cố Thái hậu trong cung, bèn nghĩ mọi cách để lấy lòng tiên đế, không tiếc bỏ ra một khoản bạc lớn để mua chuộc một lão thái giám từng hầu hạ tiên đế từ nhỏ.

Nhờ sự "gợi ý" của lão thái giám kia, ánh mắt tiên đế mới dần chuyển về phía ông.

Tiên đế coi trọng ông không phải vì ông tài giỏi, mà vì ông đủ thấp kém, nhỏ bé, không gây chú ý cho nhà họ Cố, mới có thể lấy nhỏ thắng lớn.

Ông không phụ kỳ vọng của tiên đế, ra tay từ Cố Lục gia, là người không thành thể thống nhất nhà họ Cố, chỉ một mình hắn đã khiến nhà họ Cố sụp đổ, từ đó mà bước lên mây.

Chỉ là ông vẫn luôn không hiểu nổi, chuyện năm xưa của nhà họ Cố, ngoài tiên đế, chỉ có vài người biết, mà ông đã giết sạch số đó, vậy tại sao Cố Trường Bình lại biết?

"Ai là kẻ lọt lưới năm đó?"

"Tiên sinh cần gì phải vướng mắc điều đó? Ta đã nói rồi, trên đời này vốn dĩ không có bí mật."

Cố Trường Bình thở dài: “Nhưng có một chuyện ta có thể nói rõ ràng cho tiên sinh biết: Gần vua như gần hổ. Tiên đế có thể dung túng ngài tiêu diệt cả nhà họ Cố, cũng có thể dung túng ta vì vụ án nhà họ Cố mà giết sạch cả Tào phủ."

Tào Minh Khang trợn to mắt, không thể tin nổi. Một lúc sau, ông đột nhiên bật cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt đục.

Tưởng rằng tân đế nhu nhược, tất cả đều do một mình Cố Trường Bình thao túng, nào ngờ tân đế và hắn vốn đã cùng chung một thuyền.

Không đúng!

Tiếng cười đột ngột dừng lại.

Tào Minh Khang chộp lấy cổ áo Cố Trường Bình: “Ai... là người dung túng ngươi vì vụ án nhà họ Cố mà giết sạch Tào phủ ta?"

Cố Trường Bình mỉm cười: “Là tiên đế."

"Tiên đế? Tiên đế..."

Tào Minh Khang lẩm bẩm.

Dần dần, tay ông nắm lấy cổ áo Cố Trường Bình cũng buông lỏng ra, cuối cùng rũ xuống không còn sức lực. Ông hầu hạ tiên đế mấy chục năm, vinh sủng đầy mình, hô mưa gọi gió, đúng là một sủng thần thực thụ.

Nhưng dù được sủng ái đến đâu, cũng như nhà họ Cố, rốt cuộc cũng chỉ là thần tử.

Thần tử thì phải đem ra tế sát.

Chỉ có như vậy, mới đổi được quyền lực tối thượng không ai dám cãi lời cho tân đế trong triều Đại Tần.

Quả là nhân quả báo ứng, một vòng luân hồi.

Đôi mắt Tào Minh Khang vốn mờ đục dần trở nên sáng rõ, cười nhạt: “Nếu đã là luân hồi, vậy thì kết cục của nhà họ Cố xưa kia là kết cục của ta hôm nay. Mà kết cục của ta hôm nay... là kết cục tương lai của ngươi. Chúng ta... chẳng ai thoát được, chẳng ai thoát được!"

Nói xong, ông nhìn chằm chằm vào Cố Trường Bình, như muốn thấy được chút hoảng hốt từ ánh mắt hắn.

Đáng tiếc là không có.

Ánh mắt Cố Trường Bình ẩn trong ánh lửa leo lét, như phủ một lớp sương mù, hắn mỉm cười, nói: “Số mệnh ấy à, kỳ lạ lắm. Không nhìn thấy, không sờ được, đến lúc nhận ra thì đã cận kề cái chết. Kết cục của ta dù tốt hay xấu, cũng không phải điều tiên sinh cần lo. Điều tiên sinh nên lo là người nhà của mình."

Cố Trường Bình dừng lại một chút, nói tiếp: “Là học trò của tiên sinh, ta sẽ viết một tấu chương dâng lên hoàng thượng, xin người niệm tình tiên sinh đã tận tâm vì Đại Tần một đời, mở một con đường sống cho gia quyến của Tào phủ, miễn cho họ tội chết." 

 
Bình Luận (0)
Comment