Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 23

 

Tài mắng xéo chửi khéo của Triệu thị, thiên hạ không ai bì kịp!

Đây rõ ràng là đang ám chỉ việc Dư thị không thể sinh con!

Tĩnh Bảo nhìn hàng lệ nóng hổi tuôn rơi trên mặt Đỗ Ngọc Mai, trong lòng sinh thương xót: “Đại tẩu, để họ lên xe ta nghỉ một lát đi.”

Đỗ Ngọc Mai nghẹn ngào: “Thế còn đệ thì sao?”

“Đệ…”

Tĩnh Bảo chỉ tay về phía con ngựa, cười đáp: “Đệ cưỡi ngựa là được. Người đâu, đưa các nàng ấy lên xe.”

A Man nghe vậy lập tức kéo tay áo Tĩnh Bảo, nhỏ giọng nhắc: “Đừng bốc đồng nữa, gia từ nhỏ đến lớn, có cưỡi ngựa được mấy lần đâu.”

Tĩnh Bảo không phải không biết cưỡi, chỉ là không thích vì cưỡi đau mông lắm!

Nhưng chỉ một chuyện cỏn con như thế lại khiến Đỗ thị khóc thành thế này, nàng không đành lòng nhìn thấy.

A Man thấy nàng đã quyết, vội ra hiệu bằng mắt với anh trai, bảo hắn trông chừng cẩn thận.

A Nghiễn hơi dùng sức, nhẹ nhàng đỡ Tĩnh Bảo lên ngựa.

Tĩnh Bảo cảm thấy lòng được xoa dịu.

A Man và A Nghiễn là hai anh em ruột, được cha nàng mua về trong một chuyến buôn ở Tây Bắc.

Mua về rồi thì A Nghiễn bị đưa thẳng vào chùa Hàn Sơn học võ với hòa thượng, còn A Man từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh nàng, do chính tay Lưu ma ma dạy dỗ.

Tĩnh Bảo vẫn thường cảm thán: đây là chuyện duy nhất trong đời mà người cha vô dụng của nàng làm đúng.

Dù anh thì kiệm lời đến mức đánh tám gậy cũng không khai một chữ; em thì suốt ngày đòi xem quẻ cho người khác, mà chẳng quẻ nào trúng!

Đoàn người tiếp tục xuống núi, tốc độ nhanh hơn một chút, A Nghiễn nắm đầu ngựa chạy.

Ngay lúc ấy, một tiếng rít xé gió vang lên.

Ngựa bỗng giật mình, hí lên mấy tiếng, trước khi tung vó lao đi như bay.

Tĩnh Bảo sợ đến biến sắc, vội kêu: “A Nghiễn!”

A Nghiễn tung người lên, hai tay ghì chặt dây cương, nhưng con ngựa như phát cuồng, lao xuống dốc kéo cả A Nghiễn theo.

A Nghiễn sốt ruột hét lên: “Thất gia, nhảy xuống ngựa đi! Mau nhảy xuống! Ta đỡ!”

Nhảy á? Gia dám chắc!

Tĩnh Bảo run rẩy cả người, mắt trợn tròn ngây dại.

A Nghiễn biết chủ nhà mình gan bé bằng hạt đậu xanh, vội quát to: “Gia, A Nghiễn đỡ được! Tin A Nghiễn! Nào, một, hai, ba… nhảy!”

Tiếng “nhảy” vừa dứt.

Tĩnh Bảo nghiến răng, hông nhúc nhích nhấc lên một cái. A Nghiễn buông dây cương chờ người rơi xuống, nhưng nhìn lại, phát hiện chủ nhà chỉ… nhúc nhích hông, người vẫn y nguyên trên lưng ngựa.

A Nghiễn thấy đầu ong ong, suýt tức chết: “Gia, người… mẹ nó chứ…”

“Ta… mẹ nó… chân tay không chịu nghe lời!”

Tĩnh Bảo nhắm tịt mắt, nghẹn ngào hét: “A Nghiễn, cứu ta với!”

Tiếng chưa dứt, một bóng người bay tới, một tay chuẩn xác giật lấy dây cương, kéo mạnh lại; tay kia luồn xuống bụng ngựa, giáng một quyền cực mạnh.

Ngựa bị đau, tung vó trước lên cao.

Người trên lưng ngựa bị hất lên thành một đường cong lảo đảo, rồi rơi nhanh xuống. Vừa rơi, Tĩnh Bảo vừa oán thầm: xong rồi, ngực của gia… chắc nát rồi.

Cảm giác đau đớn tưởng chừng sẽ tới lại không thấy đâu.

Một bàn tay to nắm lấy áo lưng nàng.

“Xoạc…”

Tấm tơ Tô Châu hảo hạng chẳng chịu nổi lực, Tĩnh Bảo ngã nhào xuống đất, mặt dính bùn như chó gặm, nhưng trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rớt trở lại ngực, ê ẩm uất ức.

Một đôi giày lụa xanh đập vào mắt nàng.

Tĩnh Bảo khó nhọc ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt còn trẻ, mặt hơi vuông, mắt hẹp dài, sống mũi cao, mày kiếm rậm rạp.

Người này… nhìn quen quá.

“Tuổi tên Tĩnh Bảo đúng không? Ta thấy ngươi ở kỳ thi Hàn Lâm Viện hôm trước, ta là Từ Thanh Sơn.”

Thì ra là hắn!

Tĩnh Bảo lập tức nhớ ra.

Hắn từng cùng thi với nàng, vì vóc dáng cao lớn nên ngồi cuối cùng, là một trong số ít thí sinh nộp bài sớm. Nghe nói là cháu trai của Định Bắc hầu Từ Dũng.

“Đa tạ Thanh Sơn huynh cứu mạng, ta…”

“Dậy rồi nói!”

Tĩnh Bảo cúi nhìn, mình vẫn đang nằm kiểu chó gặm. Mặt nàng đỏ bừng, vừa định bò dậy thì đã bị Từ Thanh Sơn nắm tay kéo một cái.

Tĩnh Bảo choáng váng, lúc tỉnh lại đã đứng thẳng: “Đa tạ Thanh Sơn huynh… huynh… buông tay trước được không?”

Từ Thanh Sơn vội buông ra.

Vừa buông, cảm giác kỳ quái ập đến: tay Tĩnh Thất gia này sao lại mềm oặt, trơn tuột, êm như bông gòn thế? Không giống tay đàn ông chút nào!

Đúng lúc đó, A Nghiễn vội vã chạy đến, chắn giữa hai người, chắp tay với Từ Thanh Sơn: “Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, tiểu nhân vô cùng cảm kích. Thất gia, người lên xe của phu nhân nghỉ một lát đi, con súc sinh kia chắc không cưỡi nổi nữa.”

Vừa hay một trận gió núi thổi qua, Tĩnh Bảo rùng mình một cái, tỉnh táo hẳn, đang yên đang lành, sao ngựa lại hoảng loạn?

Trong lòng đầy nghi vấn, nàng cúi đầu hành lễ thật sâu với Từ Thanh Sơn, cảm ơn mấy câu rồi… ưỡn mông, tay chân bò lên xe ngựa.

Từ Thanh Sơn thấy dáng bò kia, lông mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Ngay lúc ấy, gió hất tung rèm xe phía trước, qua khe hở, Từ Thanh Sơn vừa vặn thấy Lục thị đang ôm Tĩnh Bảo vào lòng, miệng không ngừng gọi: “Cục thịt à, bảo bối à…”

Ầm!

Một luồng hàn khí từ gan bàn chân Từ Thanh Sơn xộc thẳng lên đầu, mặt đỏ bừng đến tận tai.

Nhà họ Từ xuất thân từ võ tướng, từ thời Thái Tổ khởi binh tranh thiên hạ, nhà họ Từ đã là cận vệ thân cận, xông pha trận mạc, lập công không kể xiết.

Đàn ông nhà họ Từ ít ai được chết già, hầu hết chết nơi sa trường, lấy xác bọc da ngựa mà về, đều là hán tử máu nóng, dũng cảm can trường, đội trời đạp đất!

Từ Thanh Sơn lớn từng này, chưa từng thấy người đàn ông nào mà… không giống đàn ông đến vậy! Trong phút chốc không phân rõ là giận hay xấu hổ, chỉ thấy một bụng lửa bốc ngùn ngụt.

Phì!

Không ngờ lại đi cứu một tên ẻo lả!

Thật là xui tận mạng!

*

Hồng Phúc Lâu là một trong Tứ đại tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành, ngang hàng với Tùng Hạc Lâu.

Cố Trường Bình xuống kiệu, không vội vào mà kiên nhẫn đứng chờ một lát, đợi Thẩm Trường Canh xuống kiệu cùng đi song hành, rồi mới chậm rãi bước vào tửu lâu.

Đã có người bên cạnh Thạch Thượng thư ra đón, cung kính đưa họ vào phòng riêng.

Thạch Thượng thư thấy hai người vào, lập tức đứng dậy chào hỏi, rồi sai người mang rượu ngon thức ăn nóng ra.

Rượu qua ba tuần, món ăn qua năm vị, Thạch Thượng thư khoát tay cho hạ nhân lui hết.

“Cố đại nhân, bài văn của tiểu nhi làm thế nào rồi?”

Cố Trường Bình mỉm cười dịu dàng: “Hổ phụ sinh hổ tử, lệnh lang viết rất tốt, chẳng bao lâu sẽ được vào Quốc Tử Giám học hành.”

Thạch Thượng thư thở phào nhẹ nhõm, nâng chén cảm tạ. Ông chỉ sợ vì chuyện của Tứ tiểu thư Hầu phủ mà ảnh hưởng đến tiền đồ con trai út.

Uống xong, ông lại hỏi: “Nghe nói ở phủ Lâm An phía Nam có một thư sinh tên là Tĩnh Bảo?”

Cố Trường Bình biến sắc : “Đúng là có người đó. Đại nhân hỏi chuyện này là có ý gì?”

Thạch Thượng thư cười: “Nào dám có ý gì, chỉ là tò mò muốn hỏi thử, văn chương người đó viết thế nào? Có được trúng tuyển không?”

“Chuyện này liên quan gì đến đại nhân?” Thẩm Trường Canh rốt cuộc nhịn không nổi, lạnh mặt: “Tế tửu đại nhân tiết lộ kết quả lệnh lang đã là trái quy định rồi .”

Sắc mặt Thạch Thượng thư lập tức trầm xuống, giọng cũng nặng hơn: “Giám thừa Thẩm chớ hiểu lầm, ta chỉ tiện miệng hỏi vậy thôi.”

Lời vừa dứt thì có tiếng gõ cửa, cả ba người trong phòng đều giật mình. 

 
Bình Luận (0)
Comment