Chỉ một câu nói đã khiến mọi cảm xúc của Tĩnh Nhược Tố lập tức lắng xuống.
Nàng lấy khăn tay chấm nước mắt, nói: “Lý nương nương hiện đang ở đâu? Ta muốn đích thân đến tạ ơn người. Hoài Kỳ, trông chừng A Bảo cho ta, không được rời nửa bước!”
Lục Hoài Kỳ gật đầu thật mạnh: “Được!”
Thấy hắn trả lời, Tĩnh Nhược Tố theo các nha hoàn đi vào trong. Khi đi ngang qua Từ Thanh Sơn, nàng liếc mắt nhìn y một cái.
Từ Thanh Sơn sợ hãi trợn tròn mắt.
Đại tiểu thư Tĩnh gia nhìn hắn làm gì?
Là cảnh cáo sao?
Nhất định là thế rồi!
Ai da!
Chuyện nhà mình còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm áp lực từ phía Tĩnh gia!
Xem ra chuyện tình cảm của ta với “tên ẻo lả” này, định sẵn là trắc trở rồi!
*
Trong chính đường.
Tĩnh Nhược Tố quỳ xuống, dập đầu ba cái đầy thành khẩn: “Ân đức của nương nương, Tĩnh gia ta không thể nào báo đáp được. Về sau nếu có việc gì cần đến Tĩnh gia, chỉ cần lên tiếng, Tĩnh gia nhất định sẽ không chối từ!”
Lý nương nương dịu dàng trả lời: “Đại phu nhân không cần khách sáo như vậy, mau đứng dậy đi!”
“Người không biết đấy, A Bảo có ý nghĩa rất lớn đối với phòng chúng ta. Người không chỉ cứu con bé mà còn chịu giữ kín thân thế cho nó, ta…”
Nói đến đoạn xúc động, Tĩnh Nhược Tố lại dập đầu thêm ba cái.
Lý Mẫn Trí vội vàng đỡ nàng dậy, dịu giọng: “Đại phu nhân thật không cần làm vậy. Ta và nanngf vừa gặp đã như quen biết từ lâu, cũng muốn nhìn thấy nàng tung cánh bay cao, không nỡ bẻ gãy đôi cánh ấy.”
Nghe vậy, Tĩnh Nhược Tố bật cười trong nước mắt: “Chắc con bé lại giảng cho nương nương đạo lý ‘phụ nữ phải có đôi cánh’ gì đó chứ gì!”
“Đại phu nhân cảm thấy không đúng sao?”
“Đúng thì đúng, chỉ là... khó lắm.”
Tĩnh Nhược Tố đỡ Lý nương nương ngồi xuống: “Ngàn vạn năm nay, nữ tử chẳng phải đều là theo chồng dạy con mà sống sao? Con bé ấy trải đời còn ít, suốt ngày mơ mộng!”
“Ta lại thấy nàng thật hiếm có. Chính vì hiếm có nên ta mới muốn giúp nàng thành toàn. Dù sao thì... chúng ta cũng đều không còn hy vọng nữa rồi.”
Cổ họng Tĩnh Nhược Tố nghẹn lại, cố vắt óc tìm lời an ủi. Không ngờ Lý Mẫn Trí mỉm cười nói tiếp: “Sau này nếu hai tỷ muội rảnh rỗi, hãy thường đến trang viện của ta ngồi chơi, trò chuyện cùng ta cho khuây khỏa.”
Tĩnh Nhược Tố lập tức hiểu ra vì sao Lý nương nương chịu giữ bí mật giúp A Bảo.
Thứ nhất là vì A Bảo được lòng nàng;
Thứ hai là vì nàng nơi đất Tần không người thân thích, sống cô đơn lạnh lẽo, thân phận trắc phi lại khiến nàng không tiện giao thiệp với người ngoài.
Cũng là một người đáng thương!
Tĩnh Nhược Tố nghĩ một lát, nói: “A Bảo là giám sinh, hay lui tới e ảnh hưởng đến danh tiếng của nương nương. Hay để ta thay con bé thường xuyên tới thăm người? Nếu nương nương không chê, ta sẽ đưa cả hai đứa nhỏ nhà ta đến chơi cùng luôn.”
Đôi mắt Lý Mẫn Trí bỗng sáng bừng lên.
*
Trong phòng ấm.
Các nha hoàn mời mọi người ngồi xuống, lại sai người pha trà, bày điểm tâm và hoa quả.
Tĩnh Bảo nhìn bọn Cao Triều ồn ào rộn ràng, trong lòng chợt thấy phức tạp, không rõ cảm xúc là gì, chỉ thấy trống rỗng lạ thường.
Người đó…
Lại không đến đón nàng!
“Tiểu Thất!”
“Văn Nhược!”
Lục Hoài Kỳ và Từ Thanh Sơn cùng lúc cất tiếng, khiến Tĩnh Bảo giật mình, không biết nên nhìn ai trước, đành lúng túng đáp đại: “Gì thế?”
“Không có gì!”
“Không có gì!”
Hai người lại cùng đồng thanh khiến Tĩnh Bảo bật cười: “Các ngươi làm sao vậy? Hẹn trước rồi à?”
Hẹn cái đầu ngươi ấy!
Từ Thanh Sơn vì lúng túng nên vươn tay lấy đĩa đậu phộng, nào ngờ bị Lục công tử nhanh tay giành trước.
Lục công tử giành được đĩa đậu phộng lập tức nhường nhịn: “Từ huynh, huynh có chuyện thì cứ nói trước đi. Đợi tiểu Thất về phủ, ta vào phòng hắn nói cũng chưa muộn.”
Trong đầu Từ Thanh Sơn hiện lên cảnh tượng:
Họ Lục và “tên ẻo lả” cùng ngồi xe ngựa về Tĩnh phủ, “ẻo lả” về phòng, hắn cũng theo vào, lại còn nằm lên giường y...
Thể diện nam nhân lớn hơn trời, Từ Thanh Sơn vươn tay dài, giật đĩa đậu phộng từ tay Lục công tử: “Thôi khỏi, để Lục huynh nói trước đi. Về sau vào Quốc Tử Giám, ta với Văn Nhược lúc nào chẳng nói chuyện được.”
Lục công tử cười nói: “Chỉ còn mấy tháng nữa là đến kỳ thi mùa xuân rồi ha!”
Thi xong, tiểu Thất nhà ta còn vào Quốc Tử Giám nữa không? Ngươi đắc ý cái gì!
Từ Thanh Sơn sững người.
Đúng rồi!
Thời gian được ở bên “tên ẻo lả” chỉ còn vài tháng nữa, nếu không ra tay trong mấy tháng này, về sau càng khó hơn.
Vẫn là câu nói ấy:
Thể diện nam nhân lớn hơn trời!
Hắn chợt lóe lên một ý nghĩ: “Cũng chưa chắc thi một lần là đậu, như Uông huynh đệ chẳng phải thi lần thứ hai rồi sao? Lần này cũng chưa biết thế nào!”
Uông Tần Sinh trưng ra bộ mặt như bị chó điên cắn, thầm nghĩ:
Mẹ nó, ta có chọc ai đâu chứ?!
“Thôi hai người im đi!”
Tiền Tam Nhất thật sự không nhìn nổi cảnh hai gã đàn ông ghen tuông nhau nữa: “Đổi đề tài khác đi! Tĩnh Thất, ta thấy vết thương của ngươi cũng gần khỏi rồi, sao không về kinh thành?”
Tĩnh Thất theo lời đã chuẩn bị sẵn mà trả lời: “Ta nằm liệt giường suốt nửa tháng, muốn về cũng không được; đến khi có thể xuống giường thì lại thấy sợ.”
Uông Tần Sinh: “Văn Nhược, sợ gì chứ?”
Tĩnh Thất thở dài: “Cái chết của Thạch Thuấn có liên quan đến ta; cái chết của Thạch Hổ cũng có liên quan đến ta, ta sợ không nói rõ được, lại sợ Thạch thượng thư đến tìm ta tính sổ, liên lụy đến Tĩnh phủ và Hầu phủ.”
“Sợ cái con khỉ!”
Lục Hoài Kỳ đập bàn một cái, tức giận: “Ngươi tưởng Tuyên Bắc Hầu phủ ăn chay à? Cái lão già đó mà dám tới đây tìm Tĩnh Bảo tính sổ, ông đây sẽ cho hắn chết không toàn thây!”
Vừa dứt lời, bèn nghe ngoài viện truyền đến hai tiếng khóc “oa oa”.
Mọi người đều giật mình quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lục Hoài Kỳ như thấy ma.
Lục Hoài Kỳ: “….”
Hai tiếng “oa oa” đó, là của Thạch thượng thư.
Miệng tiểu Lục gia… đúng là linh nghiệm!
*
Ngoài viện.
Thạch thượng thư nhìn thi thể con trai mà đau đớn đứt ruột, nếu không có người đỡ, e là không còn đứng nổi nữa.
“Người đâu, khám nghiệm tử thi!”
Người của Hình bộ nhận lệnh, tiến lên quỳ xuống, mở áo thi thể ra, lần lượt kiểm tra các vết thương.
Thạch Hổ tuy chết gần một tháng, nhưng do được Lý nương nương cất giữ trong hầm băng nên thi thể vẫn chưa thối rữa.
Xem xong phía trước, lại kiểm tra phía sau.
Xong xuôi, họ rửa tay sạch sẽ, bước tới trước mặt Thạch thượng thư, nói: “Đại nhân, có hai vết thương chí mạng…”
Thạch thượng thư đang đau đớn khôn xiết, bỗng cảm nhận được điều gì, quay mặt lại.
“…”
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đáy lòng Tĩnh Bảo bỗng lạnh toát, giống như con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm, bản năng sợ hãi lan khắp người.
Lục Hoài Kỳ vội chắn trước mặt Tĩnh Bảo;
Từ Thanh Sơn thì âm thầm đứng bên cạnh nàng.
Thạch thượng thư gào lên một tiếng: “Người đâu, bắt nghi phạm Tĩnh Thất về Hình bộ thẩm vấn!”
Trương Trường Thọ đi cùng ông nghe vậy, hồn bay phách lạc, vội nói: “Đại nhân, Thạch công tử không phải bị Tĩnh Thất giết!”
“Ta mặc kệ có phải hắn giết hay không, người chết vì hắn, tức là hắn giết, bắt đi, mau bắt đi cho ta!”
Thạch thượng thư hoàn toàn gào rách cổ họng, xông tới, xô ngã Lục Hoài Kỳ, rồi lại định đẩy cả Từ Thanh Sơn.
Lẽ ra Từ Thanh Sơn chỉ cần một ngón tay là đủ hạ ông ta, nhưng vì nghĩ đến tuổi tác của Thạch thượng thư nên không dám ra tay thật, chỉ đẩy một cái.
Nào ngờ Thạch thượng thư tuy tuổi cao mà sức còn khỏe, một cái đẩy chẳng nhằm nhò gì, ông ta đã xông tới, bóp lấy cổ Tĩnh Bảo bằng một tốc độ cực nhanh.
“Thứ nghiệt chủng! Ta phải lấy mạng ngươi!”