Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 234

 
Tĩnh Bảo chỉ mải lo buồn rầu một mình, không để ý thấy Từ Thanh Sơn nháy mắt ra hiệu cho Cao Triều, Cao Triều lanh lẹ chuồn trước.

“Văn Nhược!”

“Hả?”

Tĩnh Bảo hoàn hồn, trừng đôi mắt đầy nghi ngờ: “Sao ngươi không gọi ta là ‘tên ẻo lả' nữa vậy?”

Từ Thanh Sơn cúi người, để tầm mắt mình ngang bằng với Tĩnh Bảo, cố gắng dịu dàng nói: “Gọi ngươi là Văn Nhược, chẳng phải tốt hơn sao?”

“….” Tĩnh Bảo theo bản năng ngả người ra sau: “ngươi muốn vay tiền ta à?”

Từ Thanh Sơn: “…”

Tĩnh Bảo cười hì hì: “Không có thì không có, nhưng nghìn lượng bạc thì vẫn có thể xoay được.”

Từ Thanh Sơn: “…” Ta trông giống người túng thiếu lắm sao?

Từ Thanh Sơn nghiến răng: “Là thế này, trong nhà muốn làm mai cho ta một mối hôn sự.”

“Hay quá!”

Từ Thanh Sơn nghẹn họng: “Ngươi còn chưa hỏi hôn sự gì đã vội nói hay là sao?”

Liên quan gì đến ta?

Tĩnh Bảo thấy sắc mặt Từ Thanh Sơn càng lúc càng xanh, vội vã nịnh nọt: “Là cô nương nhà nào thế?”

“Cháu gái lớn của phủ Cẩm Hương Bá, họ Diệp tên Quân Chỉ.”

“Mới nghe tên đã biết là cô nương tốt rồi!”

Tĩnh Bảo nghiêm túc bịa đặt: “ngươi phải biết nắm chắc cơ hội, tranh thủ sớm cưới vợ sinh con, chớ để phí hoài thanh xuân... Ấy chà, không còn sớm nữa, mau đi thôi!”

“…” Từ Thanh Sơn thoát khỏi cơn sốc, thầm mắng một câu “Tiền Tam Nhất, ngươi cứ chờ đó cho ông”, rồi sải bước đuổi theo.

Tiền Tam Nhất đang vừa đi vừa nghêu ngao, vác sách lên lưng, không ngờ bị người ta túm cổ áo kéo lại. Ngẩng đầu thấy là Từ Thanh Sơn, lòng thầm kêu một tiếng toang, biết ngay là chuyện không hay.

Thì ra, sau khi nhận ra ở trang viên nước nóng, Lục tiểu gia có vẻ đặc biệt với Tĩnh Thất, Từ Thanh Sơn mới đột nhiên hiểu ra: thì ra cái người “tên ẻo lả” này, trong giới nam nhân lại có giá trị cao như vậy!

Không muốn để “nước phủ sa vào ruộng người ngoài”, hắn quyết định phải có hành động. Thế là lập tức tìm Tiền Tam Nhất bàn bạc: làm sao để theo đuổi được Tĩnh Thất?

Tiền Tam Nhất nghiêm túc suy nghĩ, rồi đề xuất ba kế sách:

Một là: "Trai ngoan sợ dai dẳng, gái ngoan sợ theo đuổi", Từ Thanh Sơn chẳng cần làm gì khác, chỉ cần bám lấy Tĩnh Thất, bám cho đến khi y đồng ý thì thôi.

Từ Thanh Sơn nghe xong lập tức nhăn mặt: chẳng lẽ ta không biết xấu hổ đến thế sao?

Không được!

Hai là: "Ba mươi sáu kế trong tình trường, kế đầu tiên là ghen tuông." Hãy tìm cách khiến Tĩnh Thất ghen, để y nhận ra vị trí quan trọng của ngươi.

Từ Thanh Sơn nghe thấy thì thấy có lý. Vừa hay gần đây nhị thúc của hắn cũng đang nhiệt tình làm mối, còn tìm được một cô nương họ Diệp để gây sự chú ý.

Kế hoạch ban đầu của hắn là dùng Diệp cô nương đó để khơi dậy lòng chiếm hữu của Tĩnh Thất. Nào ngờ...

Lòng chiếm hữu thì chưa thấy đâu, chỉ thấy người ta sẵn sàng “dâng hai tay” chúc phúc.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là lỗi của họ Tiền này, đưa ra kế sách dở hơi.

Tiền Tam Nhất cũng kêu oan hết mức: cá không cắn câu, sao lại đổ lỗi cho cần câu được?

“Thanh Sơn huynh, xem ra tên nhóc Tĩnh Thất kia không thể dùng cách thông thường. Đành phải dùng đến kế thứ ba thôi.”

“Kế thứ ba là gì?”

“Mỹ nam kế!”

“Mỹ nam kế?”

Tiền Tam Nhất gật đầu trịnh trọng: “Ngươi nghĩ xem, trước đây hắn nhìn thấy dáng người ngươi là không chịu nổi rồi phải không?”

“Chuẩn!”

“Phải không? hắn rất thích lấn tới gần ngươi?”

“Đúng!”

“Phải không? Vừa nhìn thấy thân hình ngươi là ánh mắt hắn như muốn v* v*n?”

“Chính xác!”

Tiền Tam Nhất thở dài một hơi: “Thanh Sơn huynh à, rõ ràng là hắn đang thèm khát thân thể của ngươi đó.”

Từ Thanh Sơn: “…” Vậy hóa ra “tên ẻo lả” này còn là “kẻ háo sắc”.

“Bây giờ ngươi chẳng còn chiêu nào khác, hắn thích gì thì ngươi cứ phô ra cái đó, mới có thể khơi lại tình ý của hắn!”

Tiền Tam Nhất vỗ vai Từ Thanh Sơn: “Cố lên, đừng có ngượng ngùng, sớm muộn gì tên nhóc kia cũng là của ngươi thôi!”

Từ Thanh Sơn nhìn bóng Tiền Tam Nhất lắc lư đi vào bên trong, cau mày thầm nghĩ: tên này liệu có đáng tin không?

Hay là... thử một chút trước đã?

Nghĩ vậy, Từ Thanh Sơn ưỡn ngực, hóp bụng, vểnh mông, cố tình đi sát qua bên cạnh Tĩnh Bảo. Tĩnh Bảo vì phép lịch sự mà nặn ra một nụ cười gượng gạo nhìn hắn.

Máu Từ Thanh Sơn như chảy ngược.

Mẹ nó chứ!

Có vẻ hiệu quả thật!

Tĩnh Bảo đợi Từ Thanh Sơn đi khuất, sắc mặt lập tức sụp xuống, ánh mắt không ngừng liếc nhìn ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ không biết Cố Trường Bình hôm nay có đến giảng dạy không?

Đúng lúc ấy, chẳng biết ai gọi to một tiếng: “Tất cả giám sinh, tập trung ở Miếu Khổng Tử!”



Miếu Khổng Tử vẫn uy nghiêm như trước, giám sinh nối nhau tiến vào.

Tĩnh Bảo vừa bước vào đã không nhịn được nhớ đến lần nướng thịt trên bia đá, bị tiên sinh bắt gặp rồi phạt quỳ, đúng là ác mộng.

Đúng lúc này, Cao Triều từ phía sau huých nhẹ nàng một cái: “Tĩnh Thất, tối nay có muốn ôn lại kỷ niệm xưa không? Ta sai người mang hai cái đùi dê đến, nướng lên ăn, thơm lắm!”

Tĩnh Bảo dùng ngay cái ót của mình để từ chối dứt khoát.

“Tất cả giám sinh giữ trật tự, Tế tửu đại nhân có lời muốn nói!”

Tĩnh Bảo giật thót tim, nhón chân lên, rướn cổ nhìn về phía bên.

Cố Trường Bình mặc quan phục bước tới. Màu này rất kén da, nhưng da Cố Trường Bình lại sáng, mặc vào càng nổi bật, dáng vẻ bước đi từ xa tới thật khiến người ta thấy vui mắt dễ chịu.

Tĩnh Bảo theo bản năng nín thở, ký ức cũng bắt đầu theo kịp, hai năm trước ở đình Phong Ba, lần đầu tiên hắn thò đầu vào xe ngựa, nàng đã thầm nghĩ: cho dù là ma, mà đẹp đến thế này, cũng đáng!

“Các vị giám sinh, hôm nay có ba việc cần nói. Việc đầu tiên, là về kỳ thi xuân. Kỳ thi xuân năm sau đã định vào mùng chín tháng hai, còn bốn tháng nữa.”

Cố Trường Bình dừng một chút: “Quốc Tử Giám là học phủ cao nhất của Đại Tần, có tiên sinh ưu tú nhất, cũng có học trò thông minh nhất. Thứ duy nhất còn thiếu là sự cần cù. Trong bốn tháng tới, mong các vị vì tương lai của mình mà cố gắng một phen.”

“Rõ!” Tất cả giám sinh đồng thanh đáp.

“Việc thứ hai, quan chức điển tịch Quách Bồi Càn vì sao nhãng chức trách, nhận hối lộ, đã bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám. Tất cả phu tử Quốc Tử Giám cần lấy đó làm gương, sau này càng nên cẩn trọng, liêm khiết tuân thủ pháp luật.”

Lúc này Tĩnh Bảo mới phát hiện, ngoài toàn thể giám sinh, gần như tất cả phu tử trong Quốc Tử Giám cũng đều có mặt trong Miếu Khổng Tử.

Nàng quay nửa đầu, ghé giọng hỏi: “Quách Bồi Càn giờ bị đày đi đâu rồi?”

Cao Triều lườm nàng một cái muốn lật mắt lên trời, từ chối trả lời. Gọi là “lấy gậy ông đập lưng ông” đấy.

Đồ nhỏ nhen!

Tĩnh Bảo bĩu môi.

“Việc thứ ba!”

Giọng Cố Trường Bình bỗng trở nên nghiêm khắc: “Hai tháng trước trong kỳ thi mùa thu, có người đã hạ độc vào nước trà của bạn học.”

Rầm!

Cả miếu Khổng Tử lập tức náo loạn.

“Ai vậy, ai mà ti tiện thế!”

“Bắt được chưa?”

“Loại này không xứng học ở Quốc Tử Giám, đuổi đi!”

Cố Trường Bình cất cao giọng: “Người đọc sách, phẩm hạnh là trên hết, học vấn là thứ hai. Dù học giỏi đến đâu, nếu đạo đức không ra gì thì đường đời cũng chỉ càng lúc càng hẹp. Người này là ai, ta không nói, trong lòng hắn tự rõ. Mười năm đèn sách chẳng dễ dàng gì, ta cho hắn một cơ hội cuối cùng.”

Giữa đám giám sinh, Trương Tông Kiệt run lẩy bẩy ngẩng đầu, vừa đúng chạm ánh mắt với Cố Trường Bình ở phía xa… 

 
Bình Luận (0)
Comment