Đêm đã khuya, vạn vật lặng yên, lòng Cố Trường Bình bỗng chốc trở nên chua xót.
Tâm sự của nàng, dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều rõ ràng, trong lòng giấu một người, nhưng vì thân phận mà chẳng thể thổ lộ.
Cố Trường Bình lại thở dài một hơi, cúi người bế nàng lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, cởi giày, đắp chăn.
Tĩnh Bảo đang mơ màng chớp mắt, như sắp tỉnh.
Cố Trường Bình không để nàng tỉnh lại, nhẹ nhàng vỗ hai cái, nói: “Ngoan… ngủ tiếp đi, còn chưa đến lúc đâu."
Hắn thổi tắt ngọn nến, xoay người rời khỏi phòng.
…
Băng qua hành lang, đi qua rừng trúc, hiện ra một căn phòng khuất, Cố Dịch đứng sẵn trước cửa.
Thấy Cố Trường Bình đến, Cố Dịch vội nghênh đón: “Gia, người đang ở bên trong."
"Ngươi điều tra thêm chuyện suối nước nóng, rõ ràng đầu đuôi mọi việc."
"Gia không tin lời mấy người kia?"
"Thận trọng thêm một phần, không thiệt đâu!"
Nói xong, Cố Trường Bình bước vào tiểu viện.
Nơi này vốn là nơi Cố phủ dùng để nghị sự những năm trước, chỉ đón tiếp khách quý. Ba gian nhà ẩn mình trong rừng trúc, vô cùng kín đáo.
Đẩy cửa bước vào, người ngồi trên ghế lập tức đứng dậy, tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt khiến người ta kinh hãi.
Đoạn Cửu Lương tiến lên, quỳ một gối xuống đất: “Thiếu gia, cuối cùng Cửu Lương cũng được gặp lại người rồi."
Năm đó tiên đế bệnh nặng gọi Cố Trường Bình vào kinh, hai người chia tay vội vàng, từ đó Đoạn Cửu Lương luôn chờ thiếu gia đến tìm, nhưng đợi suốt hơn một năm vẫn không thấy bóng dáng.
Sau nghe tin thiếu gia đụng độ với Tào Minh Khang, hắn không thể nhịn được nữa, chủ động gửi tin hỏi, chỉ nhận được hai chữ "Chờ đi!"
Ngày qua ngày trôi qua, nửa tháng trước cuối cùng cũng nhận được thư của thiếu gia, trong thư không chỉ có miếng ngọc bội chạm khắc hoa văn hắn từng để lại, còn có một câu: "Lập tức đến kinh thành gặp mặt."
Không nói hai lời, Đoạn Cửu Lương thu xếp rồi lên đường, đêm nay mới vừa đến nơi.
"Cửu Lương thúc, để thúc đợi lâu rồi!"
Cố Trường Bình đích thân đỡ hắn đứng dậy: “Đã dùng cơm tối chưa?"
"Rồi ạ!" Đoạn Cửu Lương gật đầu.
"Ngồi đi!"
Cố Trường Bình cầm lấy chén trà trước mặt hắn, Đoạn Cửu Lương vội vàng: “Thiếu gia, để ta!"
"Thúc ngồi yên, đừng động đậy."
Cố Trường Bình ngăn lại, đổ trà nguội đi, thay bằng trà nóng rồi đưa qua: “Năm qua mọi chuyện ổn chứ?"
Đoạn Cửu Lương vội trả lời: “Mọi chuyện đều ổn, chỉ là luôn nhớ đến thiếu gia."
Cố Trường Bình: “Chuyện làm ăn trên đảo Mỹ Nhân thế nào?"
Đoạn Cửu Lương: “Làm ăn tốt, cũng không đụng đến mấy chuyện bẩn thỉu nữa."
Cố Trường Bình: “Gọi thúc vào kinh là có chuyện cần làm."
Đoạn Cửu Lương: “Thiếu gia cứ việc sai bảo."
Cố Trường Bình nhìn hắn, điềm tĩnh nói: “Cửu Lương thúc, việc tạo phản, thúc có làm không?"
Đoạn Cửu Lương ngẩn ra, lập tức quỳ cả hai gối xuống, dõng dạc nói: “Mạng này là Lục gia cho ta, đừng nói tạo phản, có vào dầu sôi lửa bỏng, Cửu Lương cũng không chớp mắt."
"Không nghiêm trọng đến thế."
Cố Trường Bình nhếch khóe môi, để mặc hắn quỳ: “Ta chỉ muốn thúc làm một chuyện."
"Gì vậy?"
"Kiếm bạc."
"Chuyện nhỏ."
Đoạn Cửu Lương cười toe toét: “Thiếu gia, bạc trên đảo Mỹ Nhân nhiều lắm, đều là của người, người muốn xài bao nhiêu cũng được, Cửu Lương chưa từng nói 'không'."
"Không đủ."
"Không đủ?"
Đoạn Cửu Lương ngẩn ra: “Bạc ta để dành cũng đủ cho thiếu gia xài mấy đời đó?"
"Vẫn còn quá ít!"
Ánh mắt Cố Trường Bình cụp xuống, vẻ mặt bình thản: “Ta muốn số bạc đủ mua ba mươi vạn con chiến mã thượng hạng, đủ rèn ba mươi vạn thanh bảo kiếm sắc bén chém sắt như bùn, đủ để nuôi ba mươi vạn người ăn ở, sinh hoạt suốt năm năm."
Đoạn Cửu Lương kinh hãi đến mức rối cả hơi thở: “Thiếu gia, người thật sự muốn…"
Cố Trường Bình gật đầu, giọng lạnh nhạt: “Cửu Lương thúc, làm được không?"
Đoạn Cửu Lương nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cắn răng: “Không dám chắc có thể làm được, nhưng nhất định sẽ dốc hết sức."
Nói xong, cánh tay bị người nắm lấy kéo dậy.
"Dốc hết sức là được!"
Cố Trường Bình mỉm cười: “Cố phủ này thúc đã lâu không trở lại, ta dẫn thúc đi dạo một vòng. Dẫm tuyết du xuân, cũng là một thú vui riêng."
Đoạn Cửu Lương cười khổ.
Hắn là kẻ thô kệch, không hiểu cái gọi là 'thú vui riêng', chỉ biết rằng sau hai mươi năm quay lại chốn cũ, cảnh vật hẳn đã đổi thay.
Nào ngờ khiến hắn bất ngờ, cây cối trong Cố phủ vẫn như xưa, thậm chí hắn cảm thấy người trước mặt là Lục gia.
Lục gia lững thững đi phía trước, hắn cúi đầu đi sau, Lục gia mang theo khí chất như trúc, ngạo nghễ không thuần phục, lại có cốt cách lạnh lùng, cô độc.
Chỉ là thiếu gia của hắn, giấu sự bất thuần vào xương cốt, che sự lạnh lẽo sau gương mặt.
Khác lối nhưng cùng đích.
…
Tĩnh Bảo bị một cơn rùng mình đánh thức.
Trời ngoài cửa sổ đã sáng hẳn, trong chậu than chỉ còn vài tia lửa tàn, nàng đang nằm trên giường của Cố Trường Bình, đắp chăn của hắn, gối đầu lên gối của hắn.
Tại sao lại ngủ ở đây?
Tiên sinh đâu rồi?
Sao mình lại nằm trên giường của hắn?
Đang rối rắm hối hận đến sống dở chết dở thì bên ngoài vang lên một giọng nói: “Đã tỉnh rồi thì mau rửa mặt ăn sáng."
Là giọng của Cố Trường Bình.
Tĩnh Bảo vội vã hất chăn, chạy ra ngoài, xấu hổ cúi đầu hành lễ qua loa, rồi quay đầu bỏ chạy.
Chạy được hai bước lại dừng lại, quay đầu trở lại, lí nhí nói: “Tiên sinh đã đỡ bệnh chưa?"
"Đây không phải Quốc Tử Giám, muốn biết thì tự sờ thử?"
Hả?!
Tĩnh Bảo ngẩn ra, mặt đỏ dần lên đến tận mang tai.
Nhớ ra rồi!
Hôm qua không chỉ mặt dày mặt dạn ở lì trong phòng tiên sinh không chịu về, còn gan to đến mức dám sờ trán tiên sinh.
Làm gì có ai vô sỉ như vậy chứ?
Một lúc sau lặng lẽ sụp đổ, nàng nghĩ, dù sao cũng mất mặt đến tận tổ bà rồi, thêm một lần cũng chẳng sao.
Thế là, tiểu giám sinh Tĩnh Bảo nhón chân, sờ trán Cố Trường Bình một cái, nghiêm túc nói: “Tiên sinh, hạ sốt rồi!"
Nói xong, nàng bỏ chạy mất dạng.
Từ đầu đến cuối, nàng hoàn toàn không nhận ra, trong viện ngoài Cố Trường Bình ra, còn có một người nữa.
Cố Dịch lim dim mắt bước đến, khóe môi treo một nụ cười đáng ăn đòn: “Chẳng trách Tề Lâm nói hắn có một điều lo lắng, rằng gia dường như có hơi khác với Tĩnh Thất gia."
"Ngươi nhìn bằng con mắt nào thế?"
Cố Trường Bình trầm mặt xuống.
Cố Dịch chớp mắt: “Trán của gia, đến Tề Lâm cũng không dám sờ."
"Đó là vì hắn vụng về!"
Cố Trường Bình hừ một tiếng, xoay người vào thư phòng.
Ngoài cửa viện, Tề Lâm xách hộp cơm đi trên tuyết đúng lúc bước vào: “Gia nói ai vụng về đó?"
"Ngươi đó!"
"Ngươi nói bậy cái gì thế hả!"
Tề Lâm giận dữ: “Gia xưa nay toàn khen ta khéo tay!"
Ngươi á?
Cố Dịch ngáp dài, để mặc tên ngốc này, xoay người vào thư phòng.
"Gia, mọi chuyện đã tra rõ, có người viết thư tố cáo để trên bàn sách của Tịch Thái An, rồi rơi vào tay Phác Chân Nhân..."
Cố Trường Bình nghe xong, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu rõ ngọn ngành, tức đến mức ngửa người ra.
Tĩnh Thất à Tĩnh Thất, ngươi sợ thân phận bị lộ nên tự viết thư tố cáo chính mình.
Cái chiêu chơi ác này, ngươi cũng nghĩ ra được!
"Bốn người kia chắc là không biết chứ?" Cố Trường Bình hỏi.
"Hồi bẩm gia, không biết!"
"…"
Cố Trường Bình muốn nói lại thôi.
"Gia?"
Cố Trường Bình khoát tay: “Thôi, không cần để họ biết, cái thiệt thòi này ta chịu vậy."
Cố Dịch: “…"
Gia chịu thiệt thòi gì vậy chứ?