Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 255

 
Giữa đêm khuya, tại phủ Hạo vương.

Cố Trường Bình chờ trong thư phòng, một chén trà đã cạn mà Hạo vương vẫn chưa trở về phủ. Nghe quản gia nói, tân đế thiết đãi yến tiệc gia đình trong cung, mời vợ chồng Hạo vương dự tiệc.

Đến khi chén trà thứ hai gần cạn, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân rối loạn.

Cố Trường Bình đứng dậy, Hạo vương bước vào giữa làn gió lạnh, cởi chiếc áo choàng dày trên người, ném cho thị vệ đi theo.

“Giờ này mới về sao?”

Hai chén trà giúp tâm trạng đang sục sôi của Cố Trường Bình dần bình ổn, giọng hắn cũng trở nên bình thản: “Muốn xin Thập Nhị lang một ân huệ.”

“Ngươi có việc cần nhờ ư?”

Lý Quân Tiện bật mỉm cười, chỉ tay về phía hắn: “Hiếm thấy thật đấy! Nói đi, muốn gì?”

“Ta muốn mở ngân trang, cầu vương gia che chở.”

“Ngân trang? Là cái gì vậy? Là chỗ cho vay lấy lãi à?”

Cố Trường Bình ho nhẹ một tiếng, kể về mô hình ngân trang.

Lý Quân Tiện là người cực kỳ thông minh, sao có thể không hiểu được tầm quan trọng trong đó. Y đi đi lại lại trong phòng mấy lượt mới dừng bước.

“Cố Trường Bình, sao ngươi lại nghĩ ra chuyện này?” Gọi cả họ tên, đủ thấy trong lòng y đang kích động thế nào.

“Ngươi không cần biết ta nghĩ thế nào, chỉ cần trả lời có đồng ý cho ta ân huệ đó hay không?”

Lý Quân Tiện bất chợt tiến lên, nắm lấy tay Cố Trường Bình: “Đi, uống với ta mấy chén, chúng ta cùng bàn kỹ một phen.”

“Nửa đêm rồi còn uống rượu gì chứ?”

Cố Trường Bình hất tay, nhưng không thoát được người này quanh năm chinh chiến, sức tay mạnh vô cùng.

“Vui mà!”

“Đừng vội mừng, việc này khó khăn trùng trùng. Điều quan trọng đầu tiên là phải tìm được một người đáng tin.”

Lý Quân Tiện kinh ngạc: “Không phải ngươi mở sao?”

Cố Trường Bình lắc đầu: “Với quan hệ giữa ta và ngươi, ngân trang này ta không thể ra mặt, phải tìm người khác. Người đó phải là thương nhân, có xuất thân quan trường, có khí phách, giao thiệp rộng khắp, điều quan trọng nhất là trung thành với ngươi.”

Lý Quân Tiện nhất thời không nghĩ ra ai phù hợp, chau mày: “Ngươi có ai giới thiệu không?”

“Có!”

“Ai?”

“Ôn Lư Dụ.”

Cố Trường Bình nghiêm giọng: “Người này vì háo sắc mà bị ngự sử hạch tội, chức vị đang lung lay. Hắn làm quan ở Dương Châu nhiều năm, có mối quan hệ trong quan trường, tính tình phóng khoáng, thích kết giao khắp nơi, cũng xem như là người giao thiệp rộng.”

“Hình như hắn thi cùng khóa với ngươi?”

“Đúng vậy, là đồng môn.”

“Điều kiện cũng tạm, chỉ là... chuyện trung thành thì...” Lý Quân Tiện kéo dài giọng, không nói tiếp.

Cố Trường Bình mỉm cười: “Vậy thì xem Thập Nhị lang có bản lĩnh thu phục được người ta hay không.”

“Thu phục người, chẳng qua có hai cách!”

Lý Quân Tiện khinh thường: “Một là uy h**p nắm thóp bắt người ta nghe lời; hai là dụ dỗ đời người chẳng ngoài tiền, sắc, quyền, dục. Hắn thích nữ sắc, thì ta dùng mỹ nhân dụ hắn, ngươi thấy sao?”

“Dụ được nhất thời, không dụ được cả đời. Hơn nữa, cách này nghe hơi ngốc.”

Thị vệ đứng một bên nghe vậy, len lén liếc nhìn Cố Trường Bình, khắp thiên hạ, ngoài tiên đế ra, còn ai dám mắng Hạo vương là ngốc? Cũng chỉ có Cố Trường Bình.

Quả nhiên, Lý Quân Tiện chẳng hề để tâm: “Theo ngươi thì nên làm thế nào?”

“Lấy lòng làm thượng sách.” Cố Trường Bình ném ra bốn chữ, rồi không nói gì thêm.

Lý Quân Tiện nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, chợt vỗ tay: “Được! Ngươi nói lấy lòng, thì ta lấy lòng. Người đâu!”

“Có cách rồi à?” Cố Trường Bình hỏi.

“Theo ý đám ngôn quan, kéo chức vụ của hắn xuống một chút. Người khác giậu đổ bìm leo, ta thì đưa than giữa trời tuyết, thế có tính là lấy lòng không?”

Thông minh!

Cố Trường Bình đứng dậy: “Nếu đã vậy thì ta đi trước. Chuyện ngân trang không thể thành trong một hai ngày, nay đã khuya, hôm khác nói tiếp.”

“Khoan đã!”

Lý Quân Tiện gọi giật hắn lại: “Nghe nói ngươi đang bàn hôn sự với con gái Tạ Vân Phong? Mắt mũi để đâu thế? Loại cô nương như vậy cũng xứng với ngươi à? Ai làm mối?”

“Tô Uyển Nhi?”

“Nàng ta?” Lý Quân Tiện kinh ngạc không thôi.

Cố Trường Bình vỗ vỗ vai y: “Ngươi có biết muốn thu phục một người, ngoài uy h**p và dụ dỗ, còn có cách thứ ba không?”

“Cách gì?”

“Liên hôn.”

Cố Trường Bình cười nói: “Đây mới là cảnh giới cao nhất của thủ đoạn uy h**p. Thập Nhị lang à, nói về mưu lược, Tô Uyển Nhi không hề thua kém chúng ta. Ngươi cẩn thận một chút, đừng mắc bẫy nàng ta.”

Nói xong, Cố Trường Bình ung dung rời đi.

Lý Quân Tiện sững người một lát, rồi gầm nhẹ với bóng lưng hắn: “Vậy ngươi định làm gì?”

Cố Trường Bình vung tay, không nói một lời, đi thẳng.

*

Về tới phủ, Tĩnh Bảo không phải say đến mơ màng, mà là say thật rồi.

Ánh mắt nàng lơ đãng, bước chân cũng loạng choạng, cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng lại không thể nhớ ra rốt cuộc là sai ở đâu.

Giống như là sau cơn say rượu, đầu óc trống rỗng vậy.

“Gia, sao đọc sách mà chẳng lật trang nào cả vậy?”

A Man ngừng tay thêu, nghi ngờ: “Thất gia? Gia?... Gia?...”

“Ờ?”

Thất gia chợt hoàn hồn: “À… không buồn ngủ, ngươi đi ngủ trước đi.”

A Man: “…”

A Man lại hỏi: “Gia đang lo chuyện gì ạ?”

Lo chuyện?

Tĩnh Bảo sờ mặt mình, ký ức bị cắt ngang bởi men rượu bỗng trỗi dậy.

Nàng nhớ ra rồi chỗ không ổn nằm ở đâu!

Biểu hiện của Cố Trường Bình lúc nghe nhắc tới đảo Mỹ Nhân quá bình tĩnh điều đó không đúng. Phản ứng bình thường phải là kinh ngạc, giật mình, tức giận, thậm chí nổi đóa.

Hắn không có những phản ứng đó, lại còn rất tự nhiên lái sang chuyện khác.

Điều này có ý nghĩa gì?

Đang nghĩ tới đó, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo chạm lên trán khiến nàng rùng mình.

Ngẩng đầu lên, là ánh mắt lo lắng của A Man: “Gia bị bệnh rồi, hay là trúng tà rồi?”

Nàng vội che giấu: “Ta đang nghĩ chuyện của Tam tỷ.”

Nghe vậy, A Man lập tức có chuyện để nói: “Nô tỳ cũng nghĩ mãi đây, Tam cô gia đang nghĩ gì không biết, đêm đầu tiên vào phủ đã thế… Dù có làm bộ cho người nhà bên phủ ta thấy đi nữa, cũng nên ngủ ở phòng Tam cô nương chứ.”

“Hắn ngủ ở chỗ Vệ di nương à?”

“Chứ còn gì nữa!”

A Man bĩu môi: “Vệ di nương ở viện nhỏ, chịu tủi thân, khóc lóc trong phòng, Tam cô gia đau lòng quá, bèn chạy sang dỗ dành.”

Tĩnh Bảo thở dài.

Thời đại này, phụ nữ không sinh được con trai, lập tức bị xem nhẹ, dù là dân thường hay hoàng hậu quý phi.

Con trai là thước đo để đánh giá một người phụ nữ có giá trị hay không, có được nhà chồng tôn trọng hay không.

Vệ di nương có phúc, năm ngoái lại sinh thêm một bé trai bụ bẫm, ôm hai con trai trong lòng, đủ tư cách khiến đàn ông xót thương.

“Ta thấy, Vệ di nương làm vậy cũng là để chúng ta thấy thôi. Gia à, mai người nhất định phải ra mặt cho Tam cô nương.”

Tĩnh Bảo gấp sách lại: “A Man à, tay của tiểu cữu cữu này dù có dài đến đâu, cũng chẳng vươn nổi vào chuyện phòng the của tỷ phu đâu.”

A Man hừ một tiếng: “Ai thèm can thiệp, chỉ là xót cho Tam cô nương thôi. Đường đường là chính thê, lại bị một di nương đè đầu cưỡi cổ, tức chết được!”

Tĩnh Bảo hừ moojt tiếng: “Cũng trách Tam tỷ không cứng rắn được, nếu đổi lại là ta, thử xem Phó Tứ gia dám làm vậy không?”

A Man trợn mắt: “Gia Phó, Tứ gia thì liên quan gì?”

“Ở Đại Tần này, địa vị trong nội trạch của nữ nhân cao hay thấp, đều do đàn ông quyết định.”

Giọng Tĩnh Bảo lạnh dần: “Phó Tứ gia không sắp xếp rõ ràng vị trí chính thiếp, cứ chiều chuộng Vệ thị vô nguyên tắc, thì cũng đừng trách Vệ thị ngày càng kiêu căng!”

“Thì ra, gốc rễ đều nằm ở đàn ông…” A Man lẩm bẩm. 

 
Bình Luận (0)
Comment