Sở dĩ Tĩnh Bảo không thể nói cho A Man biết, là bởi việc nàng muốn làm có phần không thể để lộ ra ánh sáng.
Tiệm thuốc nằm trên phố Tẩu Mã, ba gian mặt tiền rộng rãi, bên trên treo một tấm biển lớn, trên viết bốn chữ to: Dược phường Tạ gia.
Đúng vậy, Tĩnh Bảo đến xem mắt sư mẫu giúp tiên sinh.
Nói là xem mắt, thực ra trong lòng nàng hiểu rõ, chỉ là vì nàng đang ghen thôi.
Ghen đến mức nào?
Miệng đắng chát không chịu nổi!
Chính vì vậy mới sai Nguyên Cát đi dò la tin tức.
Cũng thật trùng hợp, Tạ Lan cô nương vốn hôm nay nghỉ khám, không biết vì sao lại có mặt ở đây.
Tĩnh Bảo bước qua ngưỡng cửa, vừa vào lập tức nhìn thấy Tạ Lan đang ngồi trên chiếc ghế thái sư.
Nàng ta mặc một bộ đối áo màu son, tóc búi thành một lọn, chỉ dùng một cây trâm gỗ cố định, trên người không có lấy một món trang sức nào, dáng vẻ yên lặng không nói, càng làm gương mặt thêm phần trắng trẻo.
Quả là một cô nương mộc mạc, thanh sạch!
Tĩnh Bảo lấy từ trong tay áo ra một quả quýt đã chuẩn bị từ trước, bóc vỏ rồi nhét một múi vào miệng.
Nguyên Cát liếc nhìn chủ tử nhà mình, vội vàng đi xếp hàng ở cuối đoàn.
Tới lượt hắn, bèn theo lời căn dặn của chủ tử: “Tạ đại phu, dạo gần đây ta bị táo bón, chẳng lẽ là bị nhiệt trong người sao?”
“Đưa tay ra, kéo tay áo lên.”
Giọng nói cũng dễ nghe, vang lên như tiếng ngọc rơi trên khay ngọc.
Tĩnh Bảo lại nhét thêm một múi quýt vào miệng.
Nguyên Cát làm theo, ba ngón tay của Tạ Lan rơi xuống cổ tay hắn, cau mày, không nói lời nào.
Làm sao để miêu tả ba ngón tay ấy đây?
Thon dài, trắng trẻo, sạch sẽ.
Tĩnh Bảo nhìn lại tay mình, cảm thấy so với tay Tạ cô nương chẳng khác nào… móng heo.
“Sức khỏe ngươi không có gì nghiêm trọng, chỉ là nội hỏa vượng, là hư hỏa, xả ra chút là được. Ta kê cho ngươi một đơn thuốc, ba ngày thuốc là đủ.”
“Tạ đại phu, ba ngày là khỏi hẳn sao? Không cần uống thêm vài ngày nữa ư?”
“Không cần!”
Nguyên Cát quay đầu nhìn chủ tử mình: Gia, nàng ấy nói không cần đó!
Không cần thì không cần, nhìn ta làm gì?
Tĩnh Bảo trợn mắt với hắn một cái, quay đầu thở dài khe khẽ. Y thuật giỏi, lại không vì tiền mà qua loa, lương tâm quả thật vững vàng!
Đơn thuốc viết xong, Nguyên Cát đứng dậy hành lễ, đưa đơn thuốc cho Tĩnh Bảo.
Tĩnh Bảo liếc qua một cái, uể oải nhét nốt mấy múi quýt còn lại vào miệng.
Nét chữ mềm mại, ngay ngắn, hoàn toàn không như mấy vị thái y già hay viết kiểu rồng bay phượng múa, không chỉ có đơn thuốc mà còn ghi cả bệnh trạng, từng mục từng dòng rõ ràng rành mạch!
Xì ...
Quýt này sao mà chua thế?
Chua muốn chết mất!
“Đi lấy thuốc đi, ta đợi ngươi ngoài cửa.”
Tĩnh Bảo căn dặn một câu, vừa đi vừa thở dài.
Tạ Lan cô nương này phối với Cố Trường Bình, tuy về môn đăng hộ đối có hơi kém một chút, nhưng về dung mạo và phẩm hạnh thì chẳng thua kém gì, đúng là một đôi trời sinh!
Ta... có thể nhắm mắ buông tay rồi!
“Bộp” một tiếng.
“Ai đâm vào ta thế? Đi đứng mà không nhìn đường… á á á : “Tiên sinh?”
Tĩnh Bảo xoa trán, hoảng hốt lùi lại hai bước, suýt nữa đụng phải người khác.
Cố Trường Bình cố nén cười, hắn nói sao lại có người lao thẳng vào lòng mình, thì ra là nàng.
Nàng đúng là biết đánh phủ đầu!
“Tĩnh Văn Nhược, ngươi đến đây làm gì?”
Tĩnh Bảo đỏ mặt, khó khăn thốt ra mấy chữ: “Ta... đưa tiểu đồng của ta đi khám bệnh!”
Như để chứng minh nàng không nói dối, Nguyên Cát ôm gói thuốc vội vã chạy tới: “Gia, thuốc lấy rồi, ta về thôi!”
Tĩnh Bảo lập tức như vớ được cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh, ta thật sự đến khám bệnh.”
“Chỉ là khám bệnh thôi sao?”
Sao vậy, trên mặt ta lộ ra biểu cảm "ở đây không có ba trăm lượng bạc" sao?
Thể diện của Tĩnh Thất gia là vô giá, dù có mất cũng không thể mất vào lúc này.
Thế là nàng cố gắng giữ vững tinh thần, phản kích lại: “Đúng vậy, chỉ là khám bệnh thôi. Thế còn tiên sinh, ngài đến làm gì?”
“Cũng đến khám bệnh.” Cố Trường Bình đáp rất vững vàng.
Lừa quỷ à!
Tĩnh Bảo bĩu môi. Đường đường là Tế tửu Quốc Tử Giám, chuẩn Hình bộ thượng thư, chẳng lẽ lại không quen nổi một vị thái y trong cung?
Không phải chỉ muốn âm thầm nhìn mặt vị hôn thê tương lai một chút sao?
Tĩnh Bảo làm ra vẻ cao thâm: “Vậy tiên sinh cứ thong thả, ta về Quốc Tử Giám trước đây!”
Lời vừa dứt, phía sau có người lấy thuốc xong, đang vội vàng rời đi: “Tránh ra, tránh ra, đừng cản lối!”
“Cẩn thận!”
Cố Trường Bình mắt nhanh tay lẹ, tay đặt lên eo Tĩnh Bảo, kéo nàng vào lòng mình.
Người nọ sượt qua tà áo của Tĩnh Bảo mà lao ra khỏi tiệm thuốc.
“Gia, ngài không sao chứ?” Nguyên Cát hỏi một tiếng, làm Tĩnh Bảo bừng tỉnh, giật mình kêu lên một tiếng, hoảng loạn đẩy Cố Trường Bình ra.
Chết tiệt!
Cố Trường Bình đang bàn chuyện hôn sự với Tạ cô nương, còn nàng lại không biết giữ khoảng cách mà chui vào lòng hắn, nếu để cô nương kia thấy, người ta thể nào chẳng ghen cho xem!
Cố Trường Bình giơ tay áo che miệng, ho mấy tiếng lập tức.
Ý gì đây?
Chê ta sao?
“Ngươi đợi ở cửa!”
Hắn ra lệnh một câu, không nhìn nàng nữa mà đi thẳng đến trước mặt Tạ Lan, chắp tay nói: “Đại phu, có việc gấp. Con trai của một người bạn thân ta đột nhiên đau bụng dữ dội ở phủ ta, làm phiền nàng đến xem giúp một chút.”
Tạ Lan mặt không cảm xúc nhìn Cố Trường Bình.
Áo xám, đôi mày rậm nhíu, khóe môi mím nhẹ, ánh mắt trong suốt như cắt nước, nam tử sinh ra như vậy, quả là quá mức tuấn tú.
“Ở đây ta còn có bệnh nhân, ngài đưa người đến đi.”
“Không thể động vào nó, đang nằm trong xe ngựa trước cửa tiệm, sẽ không tốn nhiều thời gian của nàng. Đứa bé tên là Tô Niệm Mai.”
“Tô Niệm Mai?”
Tạ Lan giật giật mí mắt. Đứa trẻ này hình như từng được nàng khám qua một lần. Nàng lập tức gọi đại phu khác tới thay, còn mình thì chạy nhanh ra ngoài.
Màn xe được vén lên, lộ ra hai gương mặt một lớn một nhỏ, người lớn thì đầy vẻ lo lắng, đứa nhỏ mặt mày nhăn nhó vì đau.
“Tạ đại phu, con trai ta sau giấc trưa bỗng đau bụng dữ dội, nhờ nàng xem giúp!” Tô Bỉnh Văn sốt ruột nói.
Tạ Lan nhoài nửa người vào xe, bắt mạch cho đứa nhỏ, bắt xong lại vòng tay từ dưới người nó đỡ lên.
“Phải châm cứu.”
Nói đoạn, nàng bế ngang đứa bé lên.
Tô Bỉnh Văn kinh ngạc vì lực tay của nàng, vội vàng nói: “Tạ đại phu, để ta bế, con ta nặng lắm!”
“Lúc này rồi, còn tính toán mấy chuyện ấy làm gì!”
Tạ Lan để lại một câu, bế đứa trẻ bước vào dược phường.
Tô Bỉnh Văn vội nhảy xuống xe, ba bước gộp thành hai đuổi theo: “Tạ đại phu, cẩn thận bậc cửa.”
“Là một cô nương không tệ!” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên đầu.
Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn mũi giày, nghĩ: Người Cố Trường Bình đã chọn, tất nhiên không thể tầm thường.
“Đi xe ngươi đến Quốc Tử Giám.”
“Hả?” Tĩnh Bảo ngẩng đầu ngạc nhiên: “Ngài không đợi Tô tiên sinh nữa sao?”
“Không cần!”
Tĩnh Bảo nhìn người kia nghênh ngang leo lên xe ngựa của mình, trong lòng giằng co giữa việc nên nhường xe để hắn ngồi một mình, hay là cả hai cùng ngồi chung.
“Tĩnh Văn Nhược, ngươi rảnh rỗi quá sao mà đứng đần ra trước cửa dược phường nhà người ta thế?”
Cố Trường Bình mỉm cười nhìn nàng.