Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 260

 
Tĩnh Bảo nhảy xuống xe.

Người chặn xe là một thiếu nữ anh khí bừng bừng, lông mày rậm, mắt to, dáng người cao ráo, bên hông đeo một thanh trường kiếm, khí thế uy nghi.

“Ngươi là ai?" Tĩnh Bảo không nhận ra.

Thiếu nữ ưỡn ngực, kiêu ngạo ngẩng cằm: "Bổn cô nương đi đứng quang minh lỗi lạc, họ Diệp, tên Quân Chỉ."

Thì ra là nàng ta!

Tĩnh Bảo vội nở nụ cười: "Diệp cô nương tìm ta có chuyện gì?"

Diệp Quân Chỉ tiến lên một bước, trừng mắt nhìn Tĩnh Bảo: "Ta nghe nói, chính ngươi quyến rũ hồn phách Từ Thanh Sơn, khiến hắn quên luôn luân thường đạo lý?"

"Ta..."

Oan uổng quá!

Tĩnh Bảo cố nhịn không buột miệng ba chữ ấy: "Ta là đích tử duy nhất của Tĩnh gia, lại là gia chủ đương nhiệm, sau này còn phải cưới vợ sinh con, Diệp cô nương tuyệt đối đừng nghe lời đồn bậy của người ngoài."

Diệp Quân Chỉ chống nạnh: "Không phải người ngoài nói, là Từ Thanh Sơn chính miệng nói với ta!"

Tĩnh Bảo: "..."

Thật muốn đập cho Từ Thanh Sơn một cái vào mặt ghê!

Ngay từ lần đầu tiên thấy Tĩnh Bảo, Diệp Quân Chỉ đã muốn xông lên cào nát cái mặt kia.

Mẹ nó!

Trên đời này thật sự tồn tại kẻ da còn trắng hơn nàng, mắt còn to hơn nàng, lông mi còn dài hơn nàng! Vậy mà là đàn ông à?

Cùng lắm cũng chỉ là một công tử bột!

Lúc này, tên công tử bột mặt mày lạnh tanh, nói năng lại chẳng có chút thuyết phục nào, khiến Diệp Quân Chỉ nhìn vào càng thêm bực bội, giận dữ nói: "Từ Thanh Sơn là của ta, tên công tử bột kia, tránh xa hắn một chút cho ta!"

Công tử bột?

Ta từ bao giờ lại có thêm cái biệt danh này thế!

"Tính tình ta không tốt, xuất thân tướng môn, thích đánh đánh giết giết, đao kiếm vô tình, ngươi tốt nhất cẩn thận cái mạng nhỏ của mình!"

Hê...

Còn có thể đe dọa như vậy được à?

Tĩnh Bảo học dáng nàng ta, chống tay lên hông: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta quyến rũ hắn?"

Diệp Quân Chỉ: "..."

"Ta là trai thẳng, thẳng tắp một đường, chỉ thích con gái, con gái, con gái, nhất là kiểu con gái dịu dàng trắng trẻo như ngươi!"

"..." Mặt Diệp Quân Chỉ đỏ bừng như cà chua chín, vội lùi lập tức hai bước.

Để diệt trừ hậu họa, Tĩnh Bảo bèn bắt chước khẩu khí lả lơi của đám công tử phong lưu.

"Diệp cô nương, không hiểu vì sao, ta vừa gặp nàng đã thấy rất thân thuộc, như đã từng gặp trong mơ, hay là... Nàng cân nhắc ta thử xem? Tuy ta không có gia thế và phẩm hạnh như Từ Thanh Sơn, nhưng cũng không tệ đâu."

Mẹ nó!

Da gà Diệp Quân Chỉ nổi cả lên, ngón tay run run chỉ vào Tĩnh Bảo: "Ngươi, ngươi, ngươi... Ta, ta, ta..."

"Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi là đồ công tử bột vô lại, ta, ta, ta... ta phải về mách với cha ta!"

Tĩnh Bảo bắt chước khẩu khí của tiểu thư nhà giàu, ngạo nghễ buông lời khiêu khích: "Ta chờ đó nha~"

Dứt lời, nàng quay đầu, dáng đi chẳng khác gì nam chính phóng khoáng hoang dã trong truyện, uể oải phất tay, bước chân nhẹ nhàng như gió quay về xe ngựa.

Vừa đi được mấy bước, đã thấy Cố Trường Bình khoanh tay đứng trước xe, ánh mắt lướt qua người nàng hai lượt, Tĩnh Bảo bất giác "a" một tiếng.

Xong rồi, bị hắn thấy hết rồi!

Tĩnh Bảo cúi gằm đầu, rụt cổ, như dâu hiền nhỏ nhẹ chạy đến trước mặt Cố Trường Bình, vừa định trèo lên xe, chợt nghe hắn hỏi: "Trai thẳng là gì?"

Bàn tay đang bám vào xe của Tĩnh Bảo khựng lại, cả người hóa đá.

Nàng quay đầu, cố nặn ra nụ cười: "Trai thẳng là... là kiểu đàn ông đẹp trai bức người đó!"

Cố Trường Bình liếc nàng một cái, mặt không cảm xúc: "Vậy... ngươi là trai thẳng?"

Tĩnh Bảo bèn hất cằm một cách kiêu ngạo: "Thưa tiên sinh, chẳng lẽ ta không phải sao?"

Cố Trường Bình: "..."

Ngươi là cái con khỉ gì chứ!



Tĩnh Bảo cứ tưởng mình là người đầu tiên vào trai xá, ai ngờ mở cửa ra đã thấy hai bạn cùng phòng có mặt, còn thêm một kẻ bám đuôi Tiền Tam Nhất.

"Hôm nay sao đến sớm vậy?"

Tĩnh Bảo đặt hộp văn vật xuống, bước đến bên lò than sưởi tay.

Thời tiết chết tiệt càng ngày càng lạnh.

Uông Tần Sinh nói: "Nhà không yên tĩnh bằng Quốc Tử Giám."

Tĩnh Bảo nghĩ tới đám người trong phủ mình, cũng nói: "Ta cũng thấy thế."

Uông Tần Sinh: "Văn Nhược, chẳng lẽ nhà ngươi cũng đang bàn chuyện hôn sự?"

"À..."

Tĩnh Bảo thoáng ngạc nhiên, rồi lập tức hóng hớt: "Có người mai mối cho các ngươi à?"

Tiền Tam Nhất thở dài nặng nề, gương mặt bất đắc dĩ, khổ sở, và chịu đựng.

"Nhà họ Tiền chúng ta mấy ngày nay, hết người này tới người khác kéo đến mai mối, bậc cửa sắp bị giẫm sụm một nửa, nước bọt của mẹ ta cũng sắp khô luôn rồi; cha ta bảo, từ khi ta sinh ra đến giờ, chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng rằng ta thật sự xuất chúng thế này."

Tĩnh Bảo nghĩ: Thì ra cái tật tự luyến của tên này là di truyền từ cha nó.

"Ta bảo cha mẹ, những người kia đều nhắm vào tiền của nhà ta, lịch sử bi kịch tuyệt đối không thể tái diễn. Mẹ ta lập tức nhổ vào mặt ta một cái, cha ta thì tát ta một bạt tai. Ta không còn nơi nào đi, đành mò lên Quốc Tử Giám."

Tĩnh Bảo cười ngả nghiêng, chỉ tay vào Uông Tần Sinh.

Uông Tần Sinh mỉm cười khổ: "Các ngươi cũng biết, ta ở nhờ nhà di mẫu, cứ có người mai mối tới, di mẫu lại bắt ta ra tiếp khách, còn dặn phải ăn mặc gọn gàng sáng sủa."

Tĩnh Bảo nghĩ: Bị đem ra trưng bày thế này, cũng thảm thật.

"Lần một lần hai thì ta còn nhịn, đến lần ba, ta chịu hết nổi, vơ bừa một cái áo cà sa khoác lên người, cứ thế đi gặp khách. Di mẫu ta bị dọa hết hồn, hỏi ta bị gì. Ta nói, nếu còn bắt ta đi gặp khách nữa, ta sẽ lên núi làm hòa thượng. Di mẫu ta ngất ngay tại chỗ, thế là ta trốn luôn."

Thôi được!

Tĩnh Bảo âm thầm giơ ngón cái trong lòng: Uông thiếu gia, ngươi thắng rồi!

Tĩnh Bảo hất cằm về phía Cao mỹ nhân: "Ngươi cũng bị ép cưới à?"

Cao mỹ nhân hừ một tiếng, điềm tĩnh trả lời: "Kẻ dám ép gia cưới vợ, chắc chưa chào đời đâu."

Tĩnh Bảo: "Thế sao ngươi cũng đến Quốc Tử Giám sớm?"

Cao mỹ nhân nhíu mày: "Trong cung mở yến tiệc gia đình, nhưng gia yến gì mà mời cả đống tiểu thư danh môn thế gia, mẹ kiếp, mấy nàng đó đi đường không nhìn mắt, cứ cắm đầu lao vào lòng ta."

Tĩnh Bảo tỏ vẻ hứng thú: "Rồi sao?"

Cao mỹ nhân nhíu mày sâu hơn.

"Rồi trưởng công chúa bảo ta chọn một người trong số họ, ta đáp lại hai chữ nằm mơ. Trưởng công chúa khóc với phò mã, bảo nàng cũng muốn bồng cháu. Phò mã thấy ta làm trưởng công chúa khóc, bèn đuổi ta đi, thế là ta cuốn gói lên đây."

Tĩnh Bảo cười đến nỗi sắp ra cả nếp nhăn.

Cao mỹ nhân liếc nàng một cái, ánh mắt nặng nề, mang theo cảnh cáo và bất mãn.

Cười cái đầu ngươi ấy!

Tĩnh Bảo vội úp mặt vào lòng bàn tay, run vai cười khúc khích.

Quốc Tử Giám thông với triều đình, cũng nối liền với thế gia vọng tộc, những bà mẹ chồng tinh tường trong đó đã sớm bắt đầu tìm ý trung nhân cho con gái mình.

Đám học trò ở Suất Tính Đường, nhất là những người có xuất thân danh gia, tất nhiên là mục tiêu số một.

Đột nhiên, cửa bị đẩy mạnh ra.

"Đồ ẻo lả!"

Từ Thanh Sơn hùng hổ bước vào: "Diệp Quân Chỉ có phải chặn ngươi giữa đường không? Nàng ta có làm gì ngươi không? Ta đã nói rõ mọi chuyện với nàng rồi!"

Tiền Tam Nhất: "..."

Uông Tần Sinh: "..."

Cao mỹ nhân: "..."

Tĩnh Bảo ngẩng đầu, vẫn còn ngậm ngùi.

Quả là một ngày chạy đôn chạy đáo! 

 
Bình Luận (0)
Comment