Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 271

 
Trong noãn các.

Lục Hoài Kỳ đi đến bên cạnh Tĩnh Bảo: “Tiểu Thất, ta ngồi cùng bàn với người của Công Bộ, ngươi có muốn sang đó ngồi cùng không?”

Tĩnh Bảo biết hắn không yên tâm, bèn vội trả lời: “Không cần đâu, ta ngồi ở đây rất ổn.”

Lục Hoài Kỳ nhìn những người cùng bàn, thấy có mấy người như Cao Triều, cũng yên tâm phần nào: “Ngươi có chuyện gì thì gọi ta!”

Lục Hoài Kỳ vừa đi, thị nữ bắt đầu rót rượu cho các giám sinh.

Tĩnh Bảo uống xong một ly lập tức úp chén xuống: “Tối nay ta còn phải ôn bài, không thể uống nhiều với các ngươi được. Người đâu, pha trà!”

“Uống trà gì chứ!” Cao Triều vừa lả lướt lắc quạt, vừa nói: “Rót đầy, rót đầy đi, hôm nay không say không về!”

Tĩnh Bảo ngơ ngác, âm thầm duỗi chân đá Cao mỹ nhân mấy cái: Ngươi đấu rượu với Vương Uyên thì cứ đấu, đừng kéo ta vào, tửu lượng của ta không được tốt.

Cao Triều mỉm cười, nụ cười như hoa nở rực rỡ.
Ai nói hắn định đấu rượu với Vương Uyên?
Hôm nay chén rượu này là chuẩn bị riêng cho ngươi, Tĩnh Thất.
Chờ ngươi say đến bất tỉnh nhân sự, ta mới có thể c** q**n ngươi ra, xem thử chỗ đó rốt cuộc là thế nào!

Hắn đang cười gì vậy?
Tĩnh Bảo đang ngơ ngác, thì thị nữ đã rót đầy chén, không còn cách nào khác, nàng đành uống thêm một ly nữa.

Khi thị nữ định rót thêm, Tĩnh Bảo lập tức cảnh giác, giữ tay nàng ta lại, chỉ rót nửa ly.

“Con nha đầu này... nhìn gì mà nhìn... nói ngươi đấy, rót rượu cho Tĩnh Thất gia mà cũng không biết quy củ à? Phải rót đầy!” Tiền Tam chỉ tay vào thị nữ đang cầm vò rượu: “Rót tiếp đi!”

Tĩnh Bảo quay đầu, trừng mắt nhìn Tiền Tam: Ngươi làm gì thế? Điên rồi sao? Sao lại nhắm vào người một nhà?

Không nhắm vào ngươi thì nhắm vào ai?
Ai bảo ngươi lấy nhiều túi thơm như thế!
Không chuốc ngươi say, làm sao ta lừa được số túi đó chứ!

Tiền Tam Nhất nheo mắt, cười lấp lửng: “Nhìn cái mặt ngươi xem, rõ ràng là dương khí không đủ, uống thêm vài ly, bổ dương khí đấy.”

“Rót đầy hết, ai không uống, kẻ đó là cháu nội nhà người ta!”

Vương Uyên đập bàn, khí thế ngút trời: “Tĩnh Thất, đừng làm mất hứng, hôm nay là ngày vui của Thanh Sơn huynh, nhất định phải uống thêm vài ly!”

Say rồi, ông đây mới có cơ hội thịt ngươi!

Tĩnh Bảo mím môi, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng không nói gì.
Nàng nhìn ra rồi, hôm nay không uống không xong!

Dù không thích uống rượu, nhưng tửu lượng nàng vẫn có, bên ngoài lại có A Nghiễn và Nguyên Cát đứng gác, cho dù uống nhiều một chút, có họ ở đó thì cũng không sợ xảy ra chuyện.

Đã quyết định, nàng không làm cao nữa, để mặc thị nữ rót đầy chén.

Uống vài ly, bụng bắt đầu ấm lên, lúc này Từ Thanh Sơn tới kính rượu, ly đầu tiên là dành cho Tĩnh Bảo.

“Đồ ẻo lả, ta với ngươi đồng môn hai năm, ta là người thế nào, ngươi hẳn rõ. Ly này, ngươi có uống không?”

Tĩnh Bảo để tay lên đùi, gần như không chần chừ, bèn nâng chén: “Từ Thanh Sơn, ta là người thế nào, ngươi cũng nên rõ. Không nói nhiều lời, chúc Lão Hầu gia sống lâu trăm tuổi.”

Câu này là để chỉ chuyện trong vườn lúc nãy.

Từ Thanh Sơn sững người một chút, cụng ly rồi ngửa đầu cạn sạch.

“Một ly chưa đủ, uống thêm ba ly nữa.” Từ Thanh Sơn nhìn thẳng vào mắt nàng.

Trong đôi mắt ẻo lả kia, phản chiếu bóng hình hắn; bao giờ trong lòng người này cũng có thể có hắn đây?

Lời nói thẳng thắn, Tĩnh Bảo chỉ có thể gật đầu.

Uống thêm ba ly nữa, Từ Thanh Sơn không làm khó nàng nữa, xoay qua kính rượu Cao mỹ nhân và những người khác, ai cũng ba ly, không thiên vị.

Đến lượt Phác Chân Nhân, hắn còn chưa đợi Từ Thanh Sơn mở miệng, đã tự mình uống ba ly, rồi lau miệng nói: “Thanh Sơn huynh, ta là người thế nào, ngươi cũng biết, những gì ta muốn nói đều nằm trong rượu, ngươi tự cảm nhận đi.”

“Ông đây không rảnh mà cảm!” Từ Thanh Sơn ném chén rượu, xoay người đi bàn khác.

Phác Chân Nhân tức đến nghiến răng, chỉ tay vào Tĩnh Bảo trút giận: “Tĩnh Thất, ta cũng muốn uống với ngươi ba ly!”

Ai uống với ngươi chứ!
Tĩnh Bảo trợn mắt, coi như không nghe thấy.

Phác Chân Nhân tức giận đến mức la hét vài câu tiếng chim Tô Lục, còn làm bộ muốn lật cả bàn.

“Tĩnh Thất, xem như nể mặt Lão Hầu gia, đừng làm lớn chuyện!” Cao Triều khuyên.
“Cũng là nể mặt tiên sinh, lật bàn khó coi lắm, hà tất phải thế!” Tiền Tam Nhất cũng khuyên.

“Hay là... ta uống thay Văn Nhược nhé?” Uông Tần Sinh vừa mở miệng, hai ánh mắt sắc như dao phóng tới, khiến hắn co rụt cổ lại, không dám hó hé gì nữa.

“Ba ly cuối cùng, uống xong thì ta không uống nữa!” Tĩnh Bảo tuyên bố trước.

Làm gì có chuyện đó!
Cao Triều âm thầm liếc mắt với Tiền Tam Nhất; Vương Uyên cũng liếc Phác Chân Nhân.
Hai ánh mắt gặp nhau!

Đám người này lập tức đạt được đồng thuận:
Cứ để hắn nghỉ chút đã, sau đó nghĩ cách chuốc tiếp.



Uống xong ba ly với Phác Chân Nhân, dạ dày Tĩnh Bảo nóng như lửa đốt, nổi cả da gà, người khó chịu vô cùng.
Nàng mượn cớ ra ngoài dạo cho tỉnh rượu, bước ra viện ngó thử.

A Nghiễn và Nguyên Cát đang đứng dưới gốc cây, thò đầu nhìn vào bên trong.

Tĩnh Bảo như nuốt được viên thuốc an thần, vẫy tay với họ, cảm thấy mình vẫn còn tỉnh táo, gắng ngồi thêm nửa chén trà nữa, yến tiệc sẽ kết thúc.

Có thể chịu được.

Tĩnh Bảo gượng gạo giữ vững tinh thần, xoay người, đâm sầm vào một lồng ngực rộng lớn.

Chưa kịp nhìn rõ mặt, nhưng mùi hương đã nhận ra người.

Mùi đàn hương quen thuộc xộc vào mũi, Tĩnh Bảo sững sờ ngẩng đầu lên, ánh mắt Cố Trường Bình sâu như biển, đỡ lấy nàng.

“Tiên sinh?”

Giọng nói sau khi uống rượu trở nên mềm mại, mang theo vài phần quyến luyến.

Cố Trường Bình nhíu mày: “Uống rượu rồi?”

“Ừ!”

“Uống bao nhiêu?”

Tĩnh Bảo không muốn hắn lo lắng, giơ ba ngón tay lắc lắc: “Chỉ chút xíu thế này thôi.”

Mặt đỏ như gấc mà chỉ ba ly ư?

Cố Trường Bình không nói thêm lời nào, nắm lấy tay nàng kéo về noãn các.

Hai chân Tĩnh Bảo mềm nhũn, đi loạng choạng, khiến lông mày Cố Trường Bình nhíu chặt, nhưng tay vẫn giữ chắc nàng.

Tĩnh Bảo hé mắt nhìn hắn.

Cố Trường Bình bắt gặp ánh nhìn ấy, quay lại đối diện với nàng.

Ánh mắt chạm nhau...
Vương vấn triền miên.

Cố Trường Bình lặng lẽ dời ánh mắt, dìu Tĩnh Bảo qua bậc cửa, đè nàng ngồi xuống ghế.

Mọi người như bị điểm huyệt, cứng đờ nhìn Cố Trường Bình, ai nấy đều cố giấu đi toan tính trong lòng.

“Đừng để hắn uống nữa, tửu lượng kém, sẽ say.”

Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn.

“Cao Triều, ngươi trông chừng hắn!”

Cao Triều: “…”

Hắn rất muốn nói là không trông nổi, nhưng vừa chạm vào ánh mắt Cố Trường Bình, nửa chữ cũng không thốt ra được.

Cố Trường Bình thấy hắn gật đầu, nhẹ nhàng vỗ hai cái lên đầu Tĩnh Bảo, rồi mới rời đi.

Tĩnh Bảo thuận thế cúi đầu, tai ù ù như có ong bay.

Vừa rồi tiên sinh đã bảo vệ nàng!
Không chỉ bảo vệ, còn vỗ đầu nàng nữa.
Hai cái vỗ ấy khiến nàng muốn níu lấy hắn mà òa khóc: “Tiên sinh, bọn họ bắt nạt ta!”

Nhưng khi bàn tay ấy rời đi, nàng khựng lại, cố nhịn.

Đường đường là Thất gia của Tĩnh phủ, không yếu đuối như thế.

Hơn nữa, nàng lấy tư cách gì để khóc trước mặt tiên sinh?

Nàng là đàn ông!
Cả đời này chỉ có thể cưới một người phụ nữ vào phủ, sau đó lén ôm một đứa bé trong tộc về, nhận làm con chính.

Nàng phải thi cử, đỗ Trạng Nguyên, làm quan lớn, bảo vệ sự bình an cho Tĩnh phủ.

Cả đời nàng, mẹ đã sắp xếp xong xuôi.

Chỉ có thể như vậy thôi?
Chỉ có thể như vậy thôi!

Mắt Tĩnh Bảo đỏ hoe, mũi cay xè, nhìn chằm chằm một chỗ trên mặt đất, không nói lời nào.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu, mỉm cười với Cao mỹ nhân: “Ta còn chưa uống ba ly với ngươi, Cao Triều, chúng ta nhất định phải uống ba ly.”

Bởi vì, ta và ngươi, đều là kẻ đáng thương! 

 
Bình Luận (0)
Comment