Cổng phụ Tô phủ, Tĩnh Bảo dúi hai lượng bạc vào tay tiểu đồng canh cổng.
“Tiểu ca, phiền ngươi vào bẩm báo với đại gia nhà ngươi một tiếng, ta là đệ tử của Cố Tế tửu, có chuyện gấp muốn gặp.”
“Giờ này thì...”
“Là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng.”
Tiểu đồng cân nhắc trọng lượng của thỏi bạc, gật đầu: “Vậy ngươi chờ một lát!”
A Nghiễn ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Gia, chẳng phải người nói là đi tìm Tô Thái phó sao, sao lại đổi ý tìm Tô đại gia?”
Tĩnh Bảo trả lời: “Ta đoán tình cảm giữa Tô đại gia và tiên sinh sâu đậm hơn.”
A Nghiễn: “...”
Chưa đợi bao lâu, Tĩnh Bảo đã được mời vào thư phòng.
Tô Bỉnh Văn liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi đến vì chuyện của Cố Trường Bình sao?”
Tĩnh Bảo: “Vâng ạ!”
Tô Bỉnh Văn: “Muốn thông qua ta để chuyển lời đến cha, nhờ hắn nói giúp cho Cố Trường Bình.”
Tĩnh Bảo: “Vâng ạ!”
Tô Bỉnh Văn: “Ngươi đã cầu xin những ai rồi?”
Tĩnh Bảo: “Người có thể nhờ vả, ta đều đã nhờ cả rồi.”
Tô Bỉnh Văn cúi đầu uống trà, trong lòng thầm kinh ngạc. Mới chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, tên nhóc này đã cầu xin đủ mọi người có thể nhờ đến, hành động thật nhanh gọn, đúng là không uổng công Tử Hoài nhìn nàng bằng con mắt khác.
“Hồi phủ đi!” Hắn nói.
“Ta không đi, ngài còn chưa cho ta một lời chắc chắn.” Tĩnh Bảo vẫn ngồi yên, không nhúc nhích.
Tô Bỉnh Văn không khỏi vừa tức vừa buồn cười, đặt chén trà cái cạch xuống bàn: “Ngươi không đi, làm sao ta đi gặp cha được!”
Nói xong lập tức phất tay áo bỏ đi.
Cứ thế mà đi thật?
Cũng không sợ nàng tiện tay cầm cái gì mang đi sao!
Tính tình này giống y chang tiên sinh, chẳng trách làm anh em vợ không được, còn có thể làm bạn, thật độ lượng!
Tô Bỉnh Văn một mạch đi về chính phòng hướng Đông. Gần tới cửa lớn thì đột nhiên khựng lại “giờ này không nên để cha ra mặt.
Quan hệ giữa ông và tân đế là lớp bảo hiểm cuối cùng của Cố Trường Bình, chưa đến thời khắc then chốt, tuyệt đối không thể tùy tiện sử dụng.
“Người đâu, chuẩn bị xe.”
“Đại gia, muộn thế này ngài muốn đi đâu ạ?”
“Đến Tạ phủ, tìm Tạ Lan!”
Tạ thái y mỗi ngày đều vào cung bắt mạch bình an cho muội mình, nhờ ông ta truyền lời để muội ấy thăm dò thái độ của Hoàng thượng trước, rồi mới định liệu bước tiếp theo.
...
Phủ Vương Quốc công, đèn đuốc sáng trưng.
Mưu sĩ đặt một quân cờ trắng xuống. Vương Quốc công nhìn bàn cờ một lát, ném quân cờ trong tay đi: “Ta thua rồi.”
Mưu sĩ cười nói: “Ngược về năm nước trước, khi đó Quốc công gia đã mềm lòng. Gọi là ‘cơ hội ngàn năm có một, thời gian không trở lại’. Đánh cờ hay làm quan, đều không thể mềm lòng.”
Vương Quốc công nhìn ông ta: “Ngươi muốn nói gì?”
Mưu sĩ: “Ta muốn nói, nhân cơ hội hiếm có này, hãy kéo Cố Trường Bình xuống ngựa. Một khi hắn ngã, Tô Thái phó không có thực quyền, chẳng đáng lo ngại. Ngôi Trung cung, sẽ không còn ai có thể lay chuyển.”
Vương Quốc công nhíu mày không nói.
Mưu sĩ tiếp tục: “Nếu chúng ta mưu tính tốt, ngay cả phủ Trưởng công chúa cũng có thể giẫm dưới chân, báo thù năm xưa.”
Vương Quốc công hỏi: “Ngươi có kế sách gì hay?”
Mưu sĩ ghé sát lại: “Chìa khóa nằm ở hai người. Một là Phác Chân Nhân, thứ hai là Hoàng hậu nương nương. Chỉ cần Phác Chân Nhân kiên quyết nói Cố Trường Bình công tư bất phân, lại thêm lời bên gối của nương nương, Hoàng thượng sẽ không thể xử nhẹ. Còn về phủ Trưởng công chúa, thì phải xem Quốc công gia có dám ‘giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn’ không thôi.”
Ánh mắt Vương Quốc công lóe lên.
Mưu sĩ lập tức cúi đầu: “Hiện giờ thịnh hành nam phong, từ Quốc Tử Giám cho đến triều đình, công tử nhà ta tránh sao nổi, Cao Triều lại càng không! Đến lúc đó, chúng ta lại dâng tấu vạch tội Cố Trường Bình quản lý không nghiêm, chỉ e đến chức Tế tửu cũng không giữ nổi. Quốc công gia, một mũi tên bắn ba con nhạn, cơ hội ngàn năm có một đấy!”
“Hay lắm!”
Vương Quốc công mừng rỡ vỗ bàn đứng dậy: “Lập tức nghĩ cách truyền tin cho nương nương và Phác Chân Nhân!”
“Thuộc hạ lập tức đi làm!”
Đợi mọi người đi rồi, Vương Quốc công sung sướng xoa tay mấy cái.
Trừ khử Cố Trường Bình và Trưởng công chúa, ép Hoàng thượng lập Thái tử, tiền triều do nhà họ Vương hộ giá, hậu cung do Hoàng hậu chưởng quản. Vinh hoa phú quý nhà họ Vương có thể hưng thịnh mãi mãi!
Nuôi dưỡng Phác Chân Nhân bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có đất dụng võ, ha ha ha ha, ông trời quả thật đang giúp nhà họ Vương!
Tham vọng to lớn bùng cháy trong lòng Vương Quốc công!
...
Tĩnh Bảo về đến phủ thì toàn thành Tứ Cửu đã giới nghiêm.
A Man thấy nàng trở về, vội sai người chuẩn bị nước nóng, nước tắm xong xuôi, quay lại phòng thì thấy gia nhà mình đã co mình trên giường ngủ mê man.
Nàng xót xa giúp nàng cởi giày tất, đắp chăn gấm, thổi tắt nến, khàng khép cửa lui ra.
A Nghiễn đứng ngoài cửa chờ nàng, thấy em mình đi ra thì vẫy tay gọi lại.
“Ca, có chuyện gì vậy?” A Man ngáp dài bước tới.
A Nghiễn ấp úng một hồi.
“Nói đi, ấp a ấp úng cái gì chứ!”
“A Man, muội có thấy gia chúng ta...”
“Gia sao ạ?”
A Nghiễn im lặng chốc lát, rồi lắc đầu: “Thôi, không có gì đâu.”
“Ơ, sao ca nói nửa chừng lại bỏ đi vậy!”
A Nghiễn không ngoái đầu lại, chỉ khoát tay một cái.
Không có chứng cứ, nửa câu sau sao mà nói ra được?
Chẳng lẽ lại nói: dựa vào trực giác, cảm thấy gia hình như đối với Cố đại nhân có gì đó không giống thường, chưa bao giờ sốt ruột như vậy cả.
Thôi đi, chuyện của chủ tử, phận làm hạ nhân không có tư cách bàn luận, gia làm việc chắc chắn có chừng mực.
Tĩnh Bảo ngủ một mạch tới sáng, không mộng mị gì, dùng xong bữa sáng lập tức vội vã tới Cố phủ chờ tin.
Vừa vào thư phòng đã thấy Thẩm Trường Canh đang ngồi trong, vừa thấy nàng lập tức mắng ngay: “Mấy đứa các ngươi đúng là lũ phá gia chi tử, đi uống rượu mừng thôi mà cũng gây chuyện, không xem lại là lúc nào rồi, còn nghĩ tới khoa cử nữa không hả?”
Tĩnh Bảo cúi đầu mặc hắn mắng. Không lâu sau, ba người kia cũng tới, bốn người xếp hàng ngay ngắn chịu trận.
Thẩm Trường Canh mắng đã đời, mắng mệt, thì sai Tề Lâm dâng trà mới.
Nhân lúc nghỉ, cả bốn người báo cáo tình hình, nhưng không ai có tiến triển rõ rệt, ai nấy đều ủ rũ cụp đầu xuống.
Chỉ có Uông Tần Sinh nghiêng đầu.
Uông công tử nhẹ nhàng biểu đạt: do gối đêm qua cứng quá, bị vẹo cổ.
Thẩm Trường Canh uống vài ngụm trà nóng, thấy bốn đứa vẫn còn đứng đó, càng thêm tức giận: “Còn không mau cút về Quốc Tử Giám học hành, muốn ta phạt quỳ chắc?”
Cả bốn ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ không tin nổi.
Tiên sinh và Cao Triều còn chưa biết thế nào, làm sao mà học hành cho được?
“Nhìn cái gì mà nhìn, trong đám các ngươi có ai làm đến Hộ bộ Thượng thư, chỉ cần một cái rắm cũng đủ chấn động thiên hạ rồi, còn phải lăn lộn khắp nơi như ruồi mất đầu cầu xin thế này sao?”
Cả bốn: “...”
“Đi trễ, trốn học, đánh nhau gây rối, coi Quốc Tử Giám là nhà các ngươi mở à?”
Cả bốn: “...”
Nước bọt của Thẩm Trường Canh bắn đầy mặt bốn đứa: “Còn không mau cút, ông đây lấy dao chém chết từng đứa bây giờ!”
Bốn người nhìn nhau, chuồn lẹ.
Coi như nhìn ra rồi, ở lại thêm nữa chỉ sợ Thẩm tiên sinh sẽ liều mạng với họ thật.
“Thẩm tiên sinh cũng thật là, bốn đứa nhỏ đó lo cho gia cả đêm, không có công thì cũng có khổ mà.”
Tề Lâm không nhịn được lên tiếng bênh. Quên mất hôm qua mình cũng chẳng ưa gì bọn chúng.
“Lo thì được cái gì!” Thẩm Trường Canh lạnh lùng cười khẩy.