Tĩnh Bảo xoa đầu ngươi, dịu giọng an ủi: “Đúng vậy, phòng bệnh hơn chữa bệnh. Đời người còn dài, ai biết được sau này sẽ ra sao. Tần Sinh, ý tưởng này của ngươi rất hay. Sau này ai trong các ngươi gặp nạn, ta cũng giúp một tay!”
“Chúng ta cắt máu kết nghĩa, kết làm huynh đệ khác họ đi!” Từ Thanh Sơn dùng khuỷu tay cọ vào Tĩnh Bảo: “Như vậy ai gặp chuyện cũng không cần sợ nữa!”
“Ý hay đấy!”
Tiền Tam Nhất vỗ tay cái bốp “Xì...”, hắn quên mất tay trái mới bị đánh, đau đến chảy cả nước mắt.
Uông Tần Sinh gãi đầu: “Cao Triều không có mặt, kết nghĩa sao được?”
Từ Thanh Sơn rút ra một con dao găm: “Đây là dao của hắn, ta giành được, có thể thay mặt hắn.”
Tiền Tam Nhất: “Từ Thanh Sơn huynh là thú vật à, lại mang dao theo người!”
Từ Thanh Sơn: “Bớt nói nhảm, chỉ cần nói có kết hay không?”
Tiền Tam Nhất: “Kết!”
Uông Tần Sinh: “Kết luôn!”
Từ Thanh Sơn nhướng mày: “Ẻo lả, còn ngươi?”
“Ta á?” Ta là con gái, sao có thể kết làm huynh đệ với các ngươi được?
Tĩnh Bảo do dự một lúc: “Ta thấy…”
“Ý kiến của ngươi không quan trọng, quyết định vậy đi!” Từ Thanh Sơn đập tay xuống làm chủ.
Tĩnh Bảo câm nín: “…” không quan trọng còn hỏi làm gì?
Từ Thanh Sơn đứng dậy, đi ra ngoài ôm một nắm tuyết vào, vo vo vài cái thành một quả cầu.
Mọi người đều nhìn hắn không hiểu mô tê gì.
Quỳ xuống vị trí ban đầu, hắn cầm dao rạch nhẹ đầu ngón tay, để máu nhỏ vào quả cầu tuyết.
“Các ngươi, đây!”
“Làm vậy cũng được à?” Tĩnh Bảo ngơ ngác hỏi.
Từ Thanh Sơn đã rạch tay Uông Tần Sinh một đường, ngẩng đầu nhìn Tĩnh Bảo: “Có gì mà không được, tuyết tan chẳng phải là nước à? Ngươi một miếng, ta một miếng, thế là thề máu kết nghĩa thôi!”
Ngươi một miếng ta một miếng cái đầu ngươi ấy!
Tĩnh Bảo vừa định thở dài thì bất ngờ đau nhói đầu ngón tay, máu rơi lên quả cầu tuyết. Từ Thanh Sơn xuống dao quá nhanh, nàng còn chưa kịp hét “á” một tiếng!
“Ngươi đừng động tay, để ta tự làm!” Tiền Tam Nhất sợ Từ Thanh Sơn, cái tên thú vật này ra tay quá ác, máu của hắn quý lắm đó.
“Lề mề gì chứ?”
Từ Thanh Sơn tóm tay Tiền Tam Nhất, rạch một đường.
“Á...”
Tiền Tam Nhất hét lên thảm thiết, tên này đúng là thú vật mà!
Đến khi giọt máu cuối cùng nhỏ xuống, Từ Thanh Sơn lại vo lại quả cầu tuyết một lần nữa, vì nóng nên nó nhỏ lại kha khá.
Sau đó đặt lên lòng bàn tay, dùng dao cắt thành năm phần.
“Mỗi người một phần.”
Tiền Tam Nhất: “Phần của Cao mỹ nhân ai ăn?” Ta không muốn ăn thêm phần nào đâu, ghê chết đi được.
Từ Thanh Sơn: “Ta ăn!”
Dứt lời, hắn ném dao đi, giơ phần tuyết trong tay lên trước mắt.
“Ta, Từ Thanh Sơn thay mặt Cao Triều.”
“Ta, Uông Tần Sinh!”
“Ta, Tiền Tam Nhất!”
“Ta, Tĩnh Văn Nhược!”
“Hôm nay tự nguyện kết làm huynh đệ khác họ, không cầu sống cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.”
“Ăn đi, không ai được chừa lại!”
Từ Thanh Sơn ra lệnh một tiếng, Tĩnh Bảo chỉ đành nhét tuyết vào miệng. Nàng hoàn toàn không tự nguyện, bị ép thì đúng hơn!
“Xì, lạnh chết mẹ nó!” Tiền Tam Nhất vừa nhai vừa nghĩ, ta thông minh như vậy mà kết huynh đệ với bọn ngốc các ngươi, đúng là phúc ba đời nhà các ngươi!
Uông Tần Sinh vừa ăn vừa cười thầm: hê hê hê, làm huynh đệ với mấy người thông minh thế này, sau này ta nhất định cũng sẽ thông minh hơn!
Từ Thanh Sơn cúi đầu, ánh mắt nhìn Tĩnh Bảo như một con cáo vừa đạt được mục đích nhìn con mồi của mình.
Đồ ẻo lả, ta mặc kệ ngươi thích nam hay nữ, dù sao bây giờ ngươi là huynh đệ của ta, ta có thể quang minh chính đại mà dính lấy ngươi rồi.
Nếu sau này hai chúng ta đều thi rớt, ngươi độc thân, ta cũng độc thân, đến lúc đó ngươi có thể sống tạm với ta mà.
Đúng lúc này, Tĩnh Bảo bỗng hỏi: “Chúng ta là huynh đệ rồi đúng không?”
Tiền Tam Nhất: “Chứ không lẽ giả vờ?”
Uông Tần Sinh: “Tất nhiên rồi!”
Từ Thanh Sơn: “Muốn hối hận cũng không được đâu!”
“Được!” Tĩnh Bảo dùng mu bàn tay lau khóe miệng, dõng dạc: “Là huynh đệ thì giúp ta làm một việc!”
Ba tên kia trợn mắt nhìn nàng như gặp ma.
*
Tại trang viện nước nóng, rừng trúc sau núi, đèn lồng bị gió thổi lắc lư liên tục.
Trên tảng đá lớn bên suối, một cái lò đất đỏ nhỏ đang đặt bên cạnh. Tề Lâm vừa nấu rượu mai xanh, vừa lặng lẽ đánh giá hai người trong suối.
Một người gầy gò, một người rắn rỏi;
Một người tuấn tú, một người phong sương.
Ừ…
Vẫn là gia nhà mình đẹp trai nhất!
“Cho nên, mục tiêu tiếp theo của ngươi là phủ Vương Quốc công?”
“Phải.”
“Phủ Vương Quốc công không dễ gì động đến gốc rễ đâu.”
“Chưa chắc!”
“Ồ?” Lý Quân Tiện nhướng mày: “Nói vậy là sao?”
Cố Trường Bình liếc nhìn Tề Lâm, Tề Lâm lập tức bưng bình rượu xuống khỏi bếp, rót hai ly rồi rời đi.
Cố Trường Bình cầm một chén rượu, đưa lên mũi ngửi thử: “Nếu để chính miệng Vương Quốc công đề xuất chuyện bãi bỏ quyền lực các phiên vương, thì có động được không?”
Lý Quân Tiện khựng lại.
“Người nhà họ Vương dã tâm lớn lắm. Phiên vương Đại Tần đông vô kể, ai nấy đều có thân phận lâu đời. Dù có thế nào, kinh thành này cũng không đến lượt Vương gia một tay che trời. Nếu ngươi là Vương Quốc công, ngươi sẽ làm gì?”
Không đợi hắn trả lời, Cố Trường Bình lại nói: “Ngươi sẽ đi hai bước, một là ép hoàng đế lập Thái tử; hai là giảm bớt quyền lực các phiên vương. Với dã tâm hiện nay của hắn, bước thứ nhất chắc hẳn đã chuẩn bị xong. Việc chúng ta cần làm, là khiến hắn đi bước thứ hai.”
Lý Quân Tiện bất ngờ bật dậy khỏi nước, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình mỉm cười: “Bước hai ta đã tính xong. Sang năm tân đế tế tổ, các phiên vương sẽ về kinh. Kinh thành sẽ nhanh chóng rộn ràng, ngươi nói xem có phiên vương nào nhìn không vừa mắt sự kiêu ngạo của Vương gia không?”
“Ta sớm đã ngứa mắt rồi!” Lý Quân Tiện: “Vậy thì lúc đó chỉ cần chúng ta khơi lên mâu thuẫn giữa các phiên vương và Vương gia, khiến Vương gia nảy sinh ý định bãi bỏ quyền lực.”
Cố Trường Bình nhếch môi, không phát ra tiếng: “Ý định bãi bỏ vốn đã nằm trong lòng hoàng đế. Hắn chỉ cần một người dám nói ra, dám thúc đẩy việc này.”
“Vậy là ta có thể danh chính ngôn thuận ra tay!”
“Không chỉ danh chính ngôn thuận, mà còn có thể liên kết phiên vương khắp nơi “vinh cùng vinh, tổn cùng tổn, họ sẽ là đồng minh mạnh mẽ nhất của ngươi.”
“Ngươi mẹ nó…” Lý Quân Tiện cảm thấy trong lòng như bốc lửa, toàn thân nóng rực.
Một lát sau, hắn kìm nén kích động, thấp giọng nói: “Nhưng như vậy thì ngày tháng của Uyển Nhi trong cung sẽ khổ sở. Lần này ngươi gặp chuyện, nàng còn viết thư cầu ta giúp ngươi.”
“Giang sơn và mỹ nhân, Thập Nhị lang muốn chọn cái nào?” Cố Trường Bình cười nhạt.
Lý Quân Tiện: “…”
Cố Trường Bình: “Nếu ngươi chọn mỹ nhân, ta cũng có thể giúp ngươi toại nguyện. Đừng nói một Vương gia, dù nàng muốn làm hoàng hậu, ta cũng có thể đưa nàng lên ngôi.”
Lý Quân Tiện cau mày: “Tử Hoài, Uyển Nhi dù sao cũng là…”
“Lý Quân Tiện, nàng là phụ nữ đã có chồng. Chồng nàng là hoàng đế. Nếu một ngày nàng cầu xin ngươi tha cho chồng nàng một con đường sống, ngươi có tha hay không?”
Tiểu kịch trường:
Tĩnh Bảo: Cái cầu tuyết này ghê quá, ta nuốt không nổi!
Tiền Tam Nhất: Ngươi nói máu ai ghê đó?
Uông Tần Sinh: Máu ta là máu trai tân đấy!
Từ Thanh Sơn: Máu ta cũng thế, hương vị chắc ngon lắm!
Tĩnh Bảo: Ọe...
Tui: Củm thấy ghê giùm lun á, ọe