Đường Tiến sĩ giận dữ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người đứng trước mặt thì tức đến mức bật cười lạnh lẽo: “Từ Thanh Sơn, ngươi muốn tạo phản à?
“Tạo phản thì sao?
Từ Thanh Sơn ưỡn cổ đáp trả. Đánh ẻo lả mấy cái còn chưa đủ, còn muốn đánh tiếp, tưởng Từ Thanh Sơn ta chết rồi chắc? Ta với ẻo lả mới kết nghĩa huynh đệ hôm qua kia kìa!
Lúc này mà không đứng ra giúp hắn, ta còn xứng làm huynh đệ hắn nữa sao?
“Ngươi, ngươi, ngươi... trời muốn sập rồi, phản trời luôn rồi! Người đâu, mau đi gọi Thẩm Trường Canh tới cho ta… khai trừ… tất cả… đuổi hết ra khỏi Quốc Tử Giám!
Đường Tiến sĩ lúc này đã tức đến mức sắp ngất xỉu.
Đúng lúc đó, Từ Thanh Sơn buông thước phạt xuống, Đường Tiến sĩ lùi lập tức mấy bước, gót chân vấp vào bàn, loạng choạng một cái, “rầm” một tiếng, ngã bịch xuống đất.
“Tạo phản rồi! Học trò đánh tiên sinh rồi! Trời đánh sét giáng cái thứ tạp chủng!”
Ba chữ “tạp chủng kia” hoàn toàn chọc giận Từ Thanh Sơn. Hắn lao tới, túm lấy cổ áo Đường Tiến sĩ: “Lão tạp mao, có gan thì nói lại lần nữa?”
Lão tạp mao?
Hắn dám gọi ông ta là lão tạp mao?
Đường Tiến sĩ trợn trắng mắt, lăn ra ngất xỉu.
Nửa khắc sau.
Tĩnh Bảo, Tiền Tam Nhất và Từ Thanh Sơn cùng quỳ trên nền đất, lần này đến cả đệm quỳ cũng không có, khí lạnh từ phiến đá xanh ngấm thẳng vào người khiến Tĩnh Bảo rùng mình.
Bên ngoài, Uông Tần Sinh thò nửa cái đầu vào, không dám thở mạnh.
Thẩm Trường Canh nghiến răng nhìn cả đám, cơn giận từ lòng bàn chân bốc thẳng l*n đ*nh đầu.
Lại là mấy đứa này!
Lại là mấy đứa này!
Đám nhóc này không phải đang chê hắn sống lâu quá đấy chứ? Ngày nào cũng gây chuyện, rõ ràng là muốn chọc tức hắn chết mà!
“Thẩm Trường Canh! Ngươi phân xử đi, ngươi nói thử xem! Ta dạy học ở Quốc Tử Giám bao nhiêu năm, chưa từng thấy đám giám sinh nào ngông cuồng càn rỡ đến vậy! Loạn rồi, loạn hết rồi!”
Đường Tiến sĩ ngồi bệt trên ghế, thở hồng hộc, rõ ràng mà tiếp tục tức nữa thì e rằng sẽ sớm hơn Thẩm Trường Canh một bước về trời.
“Đường lão, lũ nhóc đúng là đáng giận, nhưng trước hết Đường lão phải giữ gìn sức khỏe đã!”
“Đừng gọi ta là Đường lão! Ta nói rõ ở đây luôn: Quốc Tử Giám có ta thì không có chúng nó, có chúng nó thì không có ta! Thẩm Trường Canh, ngươi tự mình quyết định đi!”
“Chuyện này...”
Thẩm Trường Canh nhức đầu như búa bổ: “Thế này vậy, ta phạt bọn họ quỳ thêm mười hai canh giờ, mỗi người chịu mười roi vào lòng bàn tay, Đường lão thấy vậy đã đủ chưa?”
“Chưa đủ! Chưa đủ! Đám cặn bã thế này, sao có thể để chúng nó ở lại Quốc Tử Giám được! Nếu Khổng phu tử dưới suối vàng biết được, nắp quan tài cũng không đậy nổi mất!”
“Khổng phu tử mà biết ngươi dùng đề thi cũ của tiên sinh khác để qua mặt giám sinh, nắp quan tài mới thật sự đậy không nổi ấy!” Tiền Tam Nhất cãi lại.
Từ Thanh Sơn dùng ánh mắt đầy sát khí: “Mắng chúng ta là cặn bã? Chính ngươi mới là cặn bã trong giới dạy học!”
Tĩnh Bảo hoảng hốt, kéo nhẹ tay áo hai người: “Thiếu gia, tổ tông ơi, mỗi người bớt nói một câu đi, nói nữa là hỏng việc thật đấy.”
Đã hỏng rồi còn gì!
Đường Tiến sĩ thấy tụi nhỏ không hối cải còn dám chửi mình, vỗ bàn “bốp bốp bốp” liên hồi.
“Thẩm Trường Canh! Ngươi nhìn đi, nhìn đi! Cái đám súc sinh này… Người đâu! Người đâu! Đánh cho ta! Đánh cho thật mạnh vào!”
“Tất cả câm miệng lại cho ta!”
Thẩm Trường Canh quát lớn, gân xanh bên thái dương giật giật.
Hắn coi như nhìn ra rồi, đám nhóc này ngoài Cố Trường Bình ra thì chẳng ai có thể trị nổi cả!
Ngay lúc ấy, Đường Tiến sĩ bị ngắt lời, trong lòng bực tức, bèn buông một câu muốn chết: “Con không được dạy là lỗi của cha, dạy không nghiêm là lỗi của tiên sinh! Dạy ra cái đám súc sinh thế này, Cố Trường Bình bị cách chức cũng là đáng đời! Đáng lắm!”
Mắng nàng, đánh nàng, nhục mạ nàng Tĩnh Bảo đều có thể nhẫn. Vì chuyện này vốn là tụi nàng sai.
Nhưng mà mắng Cố Trường Bình thì Tĩnh Bảo không chịu nổi.
Nàng trầm mặt, từng chữ từng lời: “Đường Tiến sĩ, ngươi dù gì cũng là một người dạy học, mở miệng là “súc sinh”, ngậm miệng là “tạp chủng”, đó là đạo làm tiên sinh sao?”
Tiền Tam Nhất cũng nổi giận: “Loại người như ngươi mà xứng làm tiên sinh ta sao? Cút qua một bên đi!”
“Hừ, cái đống sách nát này, ông đây không học nữa!”
Từ Thanh Sơn vung tay, kéo Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất dậy, còn ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đường Tiến sĩ: “Không phải đuổi học à? Ai sợ ai? Rời khỏi cái Quốc Tử Giám này, ông đây vẫn có thể làm quan lục triều như thường!”
Lời vừa dứt, khắp phòng im phăng phắc.
Tĩnh Bảo: “…” Thật luôn à?
Tiền Tam Nhất: “…” Đàn ông đích thực!
Thẩm Trường Canh: “…” Cố Trường Bình, mẹ kiếp ngươi mau tới đây đi, ta thật sự sắp bị tụi nhóc này làm tức chết rồi!
Uông Tần Sinh ngoài cửa: “…” Giờ ta nên ở lại Quốc Tử Giám một mình, hay bị đuổi cùng huynh đệ đây?
Đường Tiến sĩ trợn mắt lần nữa, lại ngất xỉu.
Sau khi lên gân xong, người ta thường có hai trạng thái:
Một là không biết hối cải, muốn ra sao thì ra.
Hai là hối hận dằn vặt bản thân.
Từ Thanh Sơn và Tiền Tam Nhất là kiểu thứ nhất, còn Tĩnh Bảo thì là kiểu thứ hai.
Nhưng điều khiến Tĩnh Bảo hối hận là đã mở tờ giấy ra, chứ không phải vì những lời đã nói để bênh vực Cố Trường Bình.
Những lời đó, cả đời nàng cũng sẽ không hối hận.
“Gia, giờ phải làm sao? Biết ăn nói với trong phủ thế nào đây?” Nguyên Cát vừa thu dọn vừa lo lắng.
“Trời sinh voi thì sinh cỏ!”
Tĩnh Bảo nói vậy để an ủi, thật ra trong lòng nàng cũng rối bời. Mọi chuyện khác đều dễ ăn nói, chỉ riêng phía mẹ là không thể qua loa được.
“Gia, chi bằng bên Hầu gia cũng cho người báo trước một tiếng?”
A Nghiễn do dự một lát, nhìn sắc mặt Tĩnh Bảo đen như đáy nồi, dè dặt nói tiếp: “Bên phủ Lâm An cũng phải báo tin thôi, trốn không thoát đâu!”
Tĩnh Bảo cười khổ: “Ngươi tự liệu mà sắp xếp đi.”
“Thế còn đại tiểu thư với tam tiểu thư?”
“Đại tỷ không giấu được, cũng báo tin luôn đi. Còn tam tỷ thì thôi, giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu.
“Gia, cho A Nghiễn mạn phép nói thêm một câu, chuyện hôm nay...”
Chưa kịp nói hết, cửa đã bị một cước đá bung. Tiền Tam Nhất và Từ Thanh Sơn vai kề vai phấn khởi bước vào.
“Tĩnh Thất, dọn xong chưa? Từ Thanh Sơn nói tối nay hắn mời, mình đi ăn một bữa ở Lầu Ngoại Lâu, mừng kết thúc cuộc đời khổ sở ở Quốc Tử Giám!”
Hai người này bị ngốc à?
Chuyện mất mặt như vậy mà cũng ăn mừng được?
“Đi thôi, đi thôi, cau mày làm gì, trời sinh voi thì sinh cỏ!” Tiền Tam Nhất kéo tay nàng.
Tĩnh Bảo nghe câu “trời sinh voi thì sinh cỏ” mà chỉ muốn vỡ răng, hóa thành cái hồ lô kín miệng, không nói một câu, lắc đầu.
“Không đi đâu!”
Từ Thanh Sơn nhìn vẻ mặt thất vọng của ẻo lả, lúc này mới sực nhớ ra lúc mình hào hứng muốn bị đuổi, quên hỏi xem Tĩnh Thất có muốn thế không.
Tĩnh Thất khác hắn, nàng còn gánh cả cơ nghiệp Tĩnh gia kia mà!
“Ẻo lả... hối hận rồi à?”
“Không hối hận!”
Tĩnh Bảo gắng gượng cười với hắn: “Ngoài kia trời rét lạnh lắm, ta không đi uống rượu đâu, muốn về ôn bài. Nếu không đỗ được Thám hoa, ta mới hối hận cả đời.”
Từ Thanh Sơn nghe xong, gật đầu: “Nghe cũng có lý. Vậy để hôm khác nhé. Ngươi thu xếp nhanh đi, ta với Tiền Tam Nhất đợi ngoài cửa! À đúng rồi, còn tên nhóc Uông Tần Sinh đâu rồi?”