Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 310

 
Tĩnh Bảo trở về phủ, đi thẳng tới phòng của Lục thị, báo việc sẽ tới trang viên để học.

Lục thị nghe xong, dĩ nhiên là vui mừng, sự yên tĩnh nơi trang viên nào có thể so được với Tầm Phương Các.
Bà lập tức sai Lý ma ma đến trang viên trước để sắp xếp, còn chọn thêm mấy phụ nữ thật thà, tử tế trong phủ đi theo giúp một tay.

A Man vì bận rộn chuyện lễ Tết trong phủ nên không thể theo Thất gia đi được, đành dặn dò kỹ càng Nguyên Cát và Cẩu Nhị Đản hai người.

Trước khi xuất phát, Tĩnh Bảo đến phòng của Tĩnh Nhược Tụ.

Vừa vào đến viện, đã thấy cháu gai được nhũ mẫu bế ngồi phơi nắng trong viện, Tam tỷ đang ngồi bên cạnh chọc cô bé cười.

Tĩnh Bảo nhận lấy cháu gái từ tay nhũ mẫu, ôm chặt rồi hôn mấy cái mới chịu đưa lại. Sau đó hai chị em cùng vào noãn các trò chuyện.

Tĩnh Nhược Tụ nghe Tĩnh Bảo nói muốn đến trang viên ở một thời gian thì trong lòng niệm một tiếng “A Di Đà Phật”, dù có không đọc được chữ nào thì cũng còn hơn là tiếp tục dính vào Tầm Phương Các.

“Còn mấy hôm nữa tỷ dọn nhà, ta sẽ không tiễn đâu. Tiệc tân gia nhờ mẹ lo liệu giúp, lễ không thiếu được.”

“Những chuyện thế tục ấy muội khỏi phải bận tâm, chăm chỉ đọc sách là được rồi.”

Hai chị em đang trò chuyện thì Tĩnh Bảo chợt thấy có một mụ già lạ mặt đang thò đầu rình rập ngoài cổng viện, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát lớn: “Ai đó?”

Bà lão vội bước tới hành lễ, nói: “Thất gia, nô tỳ là lão nô thân cận của lão phu nhân Đinh thị. Đêm qua lão phu nhân bị cảm lạnh, ho vài tiếng, muốn hỏi Tứ phu nhân chỗ này có nhân sâm không?”

Tĩnh Bảo nói: “Ho thì đi mời lang trung, uống nhân sâm làm gì?”

Tĩnh Nhược Tụ dùng khuỷu tay huých Tĩnh Bảo: “Ngươi đi nói với lão phu nhân một tiếng, lát nữa ta sai người mang qua.”

“Khoan đã.” Tĩnh Bảo hỏi tiếp: “Đã hỏi Đại phu nhân chưa?”

Bà lão sững người: “Hỏi Đại phu nhân gì ạ?”

Sắc mặt Tĩnh Bảo lập tức sa sầm, lạnh lùng liếc Tĩnh Nhược Tụ một cái, phất tay áo bỏ đi.

Hai người con dâu đều ở trong phủ, mà Đinh thị này lại chỉ tìm Tam tỷ để xin nhân sâm, rõ ràng là đã quen thói bắt nạt Tam tỷ.

Hơn nữa, chỉ bị cảm nhẹ mà cũng đòi dùng nhân sâm, chẳng phải là thấy của hồi môn của Tam tỷ nhiều bạc nên định xài cho hết hay sao?

Hừ!
Đinh thị này, đúng là chẳng phải người khiến người ta yên tâm được!

...

Buổi chiều ăn cơm xong, Tĩnh Bảo lập tức lên đường đến trang viên.

Xe lắc lư chạy bon bon, nàng vừa chui vào trong chăn lập tức ngủ một giấc say sưa trời đất tối mịt, cả buổi sáng bận bịu, chưa kịp chợp mắt chút nào.

Trời lạnh, đường trơn, phải đi suốt hai canh giờ mới tới nơi.

Tĩnh Bảo ngáp dài bước xuống xe, Nguyên Cát sợ nàng bị cảm, vội lấy áo choàng khoác lên người nàng.

Sáu gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, lò than cũng đốt đỏ rực.

Trong bếp đang mổ gà xẻ thịt, xương dê đã được cho vào nồi, đặt trên bếp củi, mùi thơm lừng bốc lên.

“Thất gia, xe ngựa của Cao phủ tới rồi.”

Cao Triều mang theo ba chiếc xe ngựa, ngoài Tiểu Thất, Tiểu Cửu và hai nha hoàn, còn có một xe chất đầy than bạc thượng hạng.

Tĩnh Bảo nghĩ bụng: tên nhóc này cuối cùng cũng không đi tay không đến. Lập tức sai người trong trang đi chuyển than vào.

Đang chuyển, Từ Thanh Sơn cũng đến, mang theo ít đồ ăn và một ít thịt thú rừng.

Gặp Tĩnh Bảo, hắn móc ra một tờ ngân phiếu hai trăm lượng áo: “Tất cả tiền của ta đều đưa ngươi, cầm lấy.”

Tĩnh Bảo cũng không khách sáo.

Đám tiểu tổ tông này đều là kiểu người được nuông chiều từ bé, ăn uống dùng cái gì cũng phải thật tốt, hai trăm lượng chỉ đủ cho một người thôi.

Đang nói thì Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh cùng đến trên một chiếc xe.

Một người keo kiệt, một người dạo trước vừa làm tổn thương lòng di mẫu, bị di mẫu mặc kệ luôn, nên chỉ vác cái thân tới đây.

Gặp Tĩnh Bảo là bắt đầu nịnh nọt, lời ra lời vào đều cùng một ý: sau này phát đạt rồi sẽ báo đáp nàng.

Lời của Uông Tần Sinh thì Tĩnh Bảo còn tin được.
Còn Tiền Tam Nhất à… hừ, cười qua cho xong!

Mặt trời ngả về tây, Cố Trường Bình mới từ từ đến nơi, một xe, một người, hai gia nhân.

Mọi người cùng ra nghênh đón, Tĩnh Bảo cung kính mời Cố Trường Bình chọn phòng.

Cố Trường Bình chọn căn phòng thứ ba.

Bên trái lần lượt là phòng của Tĩnh Bảo và Cao Triều, bên phải là chỗ ba tên kia.

Cao Triều nhìn Tề Lâm chuyển đồ đạc của Cố Trường Bình vào trong phòng, tay giấu trong tay áo đã siết thành nắm đấm.

Chặn Tĩnh Bảo cách xa ba người kia, là vì sợ bọn họ phát hiện Tĩnh Bảo là nữ.

Còn hắn và Cố Trường Bình đều biết rõ chuyện đó, không cần tránh né, lại còn được sắp cạnh Tĩnh Bảo, tiện làm bình phong, che mắt ba người kia, không để họ nhận ra dụng ý thực sự.

Cố Trường Bình à, ngươi đúng là tinh tế với Tĩnh Thất thật đấy!

Cao Triều thầm chua chát nghĩ.

...

Bữa tối ăn canh thịt dê, đùi dê nướng, kèm vài món rau làm điểm xuyết.

Tay nghề đầu bếp ở trang viên không quá xuất sắc, nhưng nguyên liệu tươi ngon, ngay cả Cố Trường Bình cũng ăn thêm nửa bát cơm.

Ăn xong, sáu người cùng nhau ra bờ ruộng dạo cho tiêu cơm.

Cố Trường Bình đi phía trước, chắp tay sau lưng, năm người còn lại vừa đi vừa đùa giỡn phía sau.

Lớp học được sắp trong phòng chính, toàn bộ đồ đạc dọn hết ra, chỉ bày sáu bộ bàn ghế và bốn lò than.

Lý ma ma thấy mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, lại dặn dò thêm vài câu với A Nghiễn, rồi mới vội vã trở về thành báo lại với Lục thị.

Từ đó sáu người yên tâm ở trang viên đọc sách.

Gà gáy dậy học, giờ Tý đi ngủ, buổi trưa còn được ngủ trưa một canh giờ.

Lịch trình sinh hoạt giống hệt Quốc Tử Giám, không còn phải ngày đêm đảo lộn nữa.

Chẳng mấy chốc, sắc mặt sáu thầy trò đều tươi tỉnh hẳn lên.

Ở kinh thành, liên tiếp có tin tức truyền đến.

Vương gia và phủ Ninh vương náo loạn.

Vương gia tố cáo Ninh vương dung túng con gái vào thanh lâu, để nô bộc hành hung người khác; còn Ninh vương lại tố Vương gia ngạo mạn vô pháp, chẳng còn coi triều đình ra gì.

Vụ kiện đưa đến trước mặt tân đế, khiến hoàng thượng nhức đầu không thôi.
Giúp bên nào đây?

Một bên là hoàng thúc, một bên là quốc trượng. Nghe ai nói cũng thấy có lý.

Tân đế đành để sớ lại, không phê, rồi về hậu cung than thở với hoàng hậu.

Hôm sau, hoàng hậu lập tức triệu người nhà họ Vương đến, mắng Vương Quốc công chuyện nhỏ xé to, rồi bảo cả nhà mang lễ vật sang phủ Ninh vương tạ tội.

Ai ngờ Ninh vương không những không cho vào cửa, còn ném lễ vật ra ngoài.

Chuyện này làm hoàng hậu tức đến phát khóc, ôm lấy hoàng thượng oán trách: “Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, cho dù người nhà họ Vương có sai trước thì người cũng đã bị phế, lễ cũng đã dâng, còn muốn thế nào nữa? Hoàng thượng à, giết người chẳng qua chỉ là một đao thôi mà!”

Hoàng thượng cũng thấy lần này hoàng thúc Ninh vương quá đáng thật.

Chỉ là vì thân phận trưởng bối nên không tiện trách cứ.

Vài hôm sau, lại có đại thần dâng sớ, đề nghị tân đế lập thái tử.

Sớ vừa đọc xong, Ninh vương lập tức đứng ra phản đối.

Lý do là hoàng thượng đang ở độ tuổi cường tráng, còn thái tử thì còn quá nhỏ, rồng hay sâu còn chưa biết, không thể lập sớm.

Ninh vương vừa lên tiếng, Hạo vương cũng hùa theo.

Hoàng thượng không nói lời nào, nhưng ý định lập thái tử lại dần dần hiện lên trong lòng.

Làm vua thì đa nghi.

Hai vị hoàng thúc nắm binh quyền, chia nhau trấn giữ một phương, đột nhiên đứng ra phản đối chuyện lập thái tử là muốn gì? Có phải mong hắn xảy ra chuyện để người khác ngồi lên ngai vàng không?

Lúc ấy lại có một đại thần nữa bước ra phát biểu: “Khi tiên đế còn tại vị, là sớm lập thái tử. Thái tử mất sớm, mới truyền ngôi cho hoàng thái tôn, nên mới có được thịnh thế như ngày hôm nay. Tiên đế anh minh quả đoán, xưa nay chưa từng có ai bì kịp.”

Nghe lời ấy xong, ý định lập thái tử của hoàng thượng càng thêm kiên định.

Sau buổi chầu, ngài lập tức triệu các đại thần trong nội các vào, chuẩn bị thảo chiếu lập thái tử, chỉ đợi ngày mồng một đầu năm, sau khi tế trời sẽ công bố thiên hạ. 

 
Bình Luận (0)
Comment