Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 33

 
"Gia!"

A Nghiễn bước đến trước mặt Tĩnh Bảo, "Phủ Lâm An gửi thư đến rồi."

Tĩnh Bảo còn chưa kịp lên tiếng, Uông Tần Sinh bên cạnh đã rất thức thời nói: “Ta về phòng trước, hai người cứ thong thả nói chuyện."

Một câu ấy vừa thốt ra, Tĩnh Bảo lập tức tha thứ chuyện ban nãy hắn chọc mình thấp bé.
"Ta sẽ đến ngay."

Uông Tần Sinh đi rồi, A Nghiễn lập tức nói ngắn gọn: “Gia, phủ Lâm An xảy ra chuyện rồi."

Trong lòng Tĩnh Bảo chợt chùng xuống, "Chuyện gì?"

A Nghiễn đáp: “Có một người đàn bà lạ ôm đứa trẻ vừa tròn tháng tới tìm, nói là con trai của lão gia."

Con của cha nàng?

Tĩnh Bảo cau mày, hỏi: “Con trai hay con gái?"

"Con trai. Phu nhân tức giận đến mức định quay về phủ Lâm An ngay, nhưng được đại tiểu thư giữ lại. Đại tiểu thư bảo gia mau quyết định."

Tĩnh Bảo không ngờ, ngày đầu tiên mình nhập học ở Quốc Tử Giám, người cha phế vật của nàng đã tặng ngay món "quà" lớn như vậy.

"Người đàn bà đó có lai lịch ra sao?"

"Nói là cô gái hát tiểu khúc trong gánh hát, không xuất thân từ nhà gia giáo gì cả."

"Lão gia dây dưa với nàng ta thế nào?"

"Nghe hát vài lần rồi say mê, sau đó bỏ tiền chuộc thân cho nàng ta."

"Lão gia viết gì trong thư?"

"Lão gia không nói gì nhiều, chỉ bảo nghe theo ý của phu nhân."

Không ngốc chút nào!

Tĩnh Bảo bực bội, trầm ngâm một lát, rồi bình tĩnh nói: “Thứ nhất, bảo mẹ lập tức cho người âm thầm điều tra kỹ lai lịch người đàn bà đó. Thứ hai, chuyện đứa trẻ có phải của lão gia thật không cũng phải điều tra rõ. Đừng dùng trò nhỏ máu nhận con, ta không tin. Thứ ba…"

Tĩnh Bảo chợt trống rỗng, cười nhạt như hồn ma: “Thứ ba ta chưa nghĩ ra, để ta suy nghĩ thêm."

Tĩnh phủ, nội viện, đèn đuốc sáng trưng.

A Nghiễn: “Thất gia nói, nếu cô gái kia dám ôm con đến cửa, chắc chắn có mục đích. Mục đích ấy không ngoài tiền tài hoặc phú quý nhà họ Tĩnh. Nếu là tiền, thì dùng tiền xua đuổi là đủ. Nếu là phú quý, thì nhất định muốn bước chân vào Tĩnh phủ. Thất gia hỏi phu nhân: liệu có thể dung nạp hay không?"

Lục thị nghẹn trong cổ, lên không nổi, xuống cũng không xong, trong lòng trào dâng một nỗi uất ức khó tả.

Người ta vẫn nói: nhà thấp thì cưới vợ, nhà cao thì gả con gái. Năm xưa bà lẽ ra đã có lựa chọn tốt hơn, chẳng ngờ số phận trớ trêu, phải gả xa vào nhà họ Tĩnh.

Tuy Tĩnh phủ là vọng tộc ở Lâm An, nhưng so với phủ Tuyên Bình Hầu, thì khác biệt một trời một vực.

Theo lý, Tĩnh Bình Chi cưới được bà, đáng ra nên thu liễm tâm tư, sống yên ổn với bà, nào ngờ ngoài mặt thì vâng lời, trong lòng vẫn không ngừng tơ tưởng đến những người đàn bà khác.

Giờ đến cả loại đàn bà hát xướng cũng không buông tha, thật là thứ đốn mạt hạ tiện!

Lục thị lòng như dao cắt, nước mắt trào ra: “Dung cũng được, không dung thì sao chứ?"

A Nghiễn tiếp: “Thất gia nói: Nếu dung được thì cứ dung, nhưng đứa trẻ nhất định phải được nuôi dưỡng bên cạnh phu nhân. Đứa trẻ do kỹ nữ nuôi dạy, dù không hư hỏng thì cũng chẳng nên người. Còn nếu không dung, phu nhân cũng không cần ra mặt, chỉ cần viết thư cho lão gia, yêu cầu ‘giữ con, bỏ mẹ’. Những chuyện còn lại cứ để lão gia tự lo, phu nhân không cần phải đi sau lưng lo hậu quả nữa."

Gương mặt xinh đẹp thanh nhã của Lục thị vặn vẹo, nghiến răng rít ra từng chữ: “Nuôi con của người đàn bà khác, ta không cam tâm!"

A Nghiễn lại nói: “Thất gia nói: trẻ sơ sinh thì biết gì? Ơn sinh sao sánh được với ơn dưỡng. Sau này đứa bé nhất định sẽ hiếu thuận với phu nhân. Hơn nữa, nó là con trai của lão gia."

Hai chữ con trai như lưỡi dao đâm vào tim Lục thị, máu chảy đầm đìa, nỗi đau trào dâng tận đáy lòng.

Lâu thật lâu, bà mới lau khô nước mắt, nghiến răng: “Ta chọn giữ con, bỏ mẹ!"

"Giữ con, bỏ mẹ."

Tĩnh Bảo lặp đi lặp lại bốn chữ ấy trong đầu, lặng lẽ thở dài.

Điều cha nàng hối tiếc nhất trong đời, chính là không có con trai đích. Khi tổ phụ lâm chung, vì lợi ích đại phòng, đã ép nàng trở thành "tên nhóc". Nhưng giả thì rốt cuộc vẫn là giả.

Nàng bảo mẹ giữ con, bỏ mẹ, một là để giữ thể diện cho cha, hai là muốn mẹ có chỗ dựa thực sự.

Nếu đứa bé nên người, sau này giao sản nghiệp họ Tĩnh cho nó cũng không sao. Nếu không nên người, thì nàng vẫn có thể gánh vác được.

Giờ chỉ còn xem phủ Lâm An có điều tra ra được lai lịch thực sự của đứa trẻ hay không.

Nhưng dù thế nào, thanh danh đại phòng nhà họ Tĩnh lại một lần nữa vì "kỳ tích" của cha mà bị người đời gièm pha. Mười việc tốt không bù được một việc xấu. Nếu nàng không đỗ tú tài, bước chân vào quan trường sớm, địa vị của đại phòng trong phủ e rằng lại lung lay.

Nghĩ đến đây, Tĩnh Bảo lại thở dài.

"Nhà ngươi là có cha chết hay mẹ chết đấy? Sao cứ thở dài mãi thế?"

Tĩnh Bảo giật nảy mình, ngoảnh lại, thì ra là Cao Triều đang đứng sau lưng, mặt mày âm u, cả người mặc đồ trắng như bóng ma.

"Để Cao công tử thất vọng rồi, cha mẹ ta đều sống khỏe. Ta thở dài là vì người ta nửa đêm đã ngủ ngon rồi, còn ta thì khổ sở chép sách. Cao công tử, chẳng lẽ ta không thở dài mà phải ngồi cười sao?"

Cao Triều khinh khỉnh nói: “Ta nói một câu, ngươi trả lời mười câu. Cái đồ Tĩnh cái gì gì Bảo, ngươi lắm lời thật đấy!"

Tĩnh gì Bảo?

Gọi kiểu gì vậy chứ?

Đường đường là con cháu hoàng thất, sao lại ăn nói thô lỗ thế, không thể ra dáng thư sinh một chút sao?

Tĩnh Bảo đang định đáp trả, thì thấy Uông Tần Sinh quăng sách, ngồi bật dậy.

"Thôi nào thôi nào, mỗi người bớt một câu đi. Cao công tử, nếu huynh không ngủ được, để ta nói chuyện với huynh. Văn Nhược mới nhập học ngày đầu đã bị phạt chép sách, tâm trạng chắc chắn không tốt. Nhưng dù không tốt cũng đừng thở dài, kẻo làm hao tổn phúc khí."

"Hứ!"

Cao công tử hừ một tiếng, xem như đáp lại.

Tĩnh Bảo trợn trắng mắt, im lặng tỏ ý khinh thường bóng lưng hắn.

Uông Tần Sinh nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng theo bản năng chọn đứng về phía Tĩnh Bảo.

"Văn Nhược, huynh có muốn ta bắt chước nét chữ của huynh, giúp chép một lúc không?"

"Không cần đâu, huynh ngủ sớm đi. Ta chép xong rồi sẽ ngủ."

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mưa rơi tí tách, càng lúc càng dày, trong phòng yên ắng không một tiếng động.

Tĩnh Bảo tính toán thời gian, cảm thấy đêm nay khó mà chép xong, thôi vậy, dù sao Cố tế tửu cũng không định hạn giờ, để mai rồi tính.

Nàng thổi tắt nến, chui vào màn, nằm vào trong chăn, cởi từng món áo quần bên ngoài ra.

*

Tĩnh phủ.

Nhị lão gia nhìn vợ đang nằm trên giường bệnh, thở dài: “Chuyện bên đại phòng, bà biết rồi chứ?"

Triệu thị không chỉ biết, mà còn biết cả chuyện Lục thị định tính sổ theo kiểu "giữ con, bỏ mẹ".

Bà lạnh lùng cười: “Đại ca ấy à, ngay cả thứ nữ hát xướng cũng ưa thích. Không biết ả đó đã hầu hạ bao nhiêu khách, đúng là làm mất mặt nhà họ Tĩnh. Thật thấy không đáng thay cho đại tẩu."

Thể diện sao?

Cái tên vô dụng ấy trong mắt ngoài ăn, chơi, gái, cờ bạc ra thì còn lại gì?

Nhị lão gia sắc mặt âm trầm, cười nhạt.

Triệu thị nhìn chồng, nói: “Nghe nói đại tẩu định giữ con, bỏ mẹ, một là độ lượng, hai là tính toán khéo. Có hai đứa con trai bên người, địa vị chủ mẫu ấy, không ai lay chuyển được." 

 
Bình Luận (0)
Comment