Tĩnh Nhược Tụ thấy hắn không trả lời, nỗi bi thương dâng lên tận đáy lòng, bèn vùi mặt vào lòng bàn tay, thân thể run lên từng chập.
Phó Thành Đạo siết chặt nắm tay, nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn sống mà ra khỏi đây, dù có phải tìm khắp chân trời góc bể, ta cũng nhất định tìm được Dao Dao đưa về cho ngươi.”
Tĩnh Nhược Tụ lập tức ngẩng đầu, ngẩn người.
Phó Thành Đạo quay đi, giải thích: “Nàng là cháu gái ta, ruột thịt thân thiết.”
Câu này không nói thì còn đỡ, vừa nói ra, Tĩnh Nhược Tụ chỉ thấy lòng nguội lạnh, nước mắt càng tuôn không ngừng.
Phó Thành Đạo biết nàng nhớ đến lão Tứ, lại chẳng biết phải mở lời thế nào. Những điều bị đè nén bao năm trong lòng hắn, lúc này như bọt nước, nổi lên từng cái từng cái.
Hắn run run ra, muốn giúp nàng lau giọt lệ nơi khoé mắt. Tĩnh Nhược Tụ hoảng hốt quay mặt đi.
Tay lập tức rụt lại.
Ánh mắt Phó Thành Đạo tối sầm, vội xoay người sang chỗ khác, chút dũng khí gom góp được cũng tan thành mây khói, rơi xuống đất vỡ nát.
Hắn nhớ rất rõ.
Năm đó, lão Tứ thành thân, hắn với thân phận trưởng tử đứng phía sau mẹ, tân nương được dìu vào đường lễ bái trời đất, lúc nàng cúi người vái lạy, tấm khăn trùm đầu lệch, để lộ chiếc cổ trắng như ngọc.
Sáng hôm sau, tân nương dâng trà cho cha mẹ chồng.
Nàng bước đi uyển chuyển, trong phòng im phăng phắc như thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Cô nương của ngày hôm qua, sau một đêm đã là người phụ nữ. Mái tóc đen được vấn gọn, trâm ngọc lay động, nơi khoé mắt đuôi mày đều là xuân sắc.
“Mời mẹ uống trà ạ!” giọng nói cũng dịu dàng như oanh hót.
Nàng bước đến trước mặt hắn, khẽ khàng quỳ gối cúi đầu, khuôn mặt hồng hào như hoa đào: “Đại ca, đại tẩu, an khang.”
Hắn đưa phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn ra.
Nàng nhận lấy, khoé môi cong lên thành một nụ cười cực kỳ xinh đẹp: “Đa tạ đại ca, đại tẩu.”
Nói xong lập tức xoay người, nghịch ngợm chớp mắt mấy cái với lão Tứ.
Hắn nâng chén trà, dùng nó che nụ cười hờ hững bên môi. Vợ của lão tứ mỗi lời mỗi hành đều giữ lễ nghi đoan trang, nhưng vẫn không giấu được vẻ tinh nghịch của cô gái trẻ tuổi, dù sao vẫn còn trẻ.
Ngày tháng trôi như nước.
Hắn bận rộn làm quan, giao tế với người ngoài, chỉ khi cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên mới có dịp chạm mặt nàng, vẫn là tóc cài trâm ngọc, bước đi nhẹ nhàng, dung nhan như hoa.
Một đêm nọ, hắn từ thư phòng đi ra, thấy trăng sáng đẹp đẽ, bèn nổi hứng dạo bước ra hoa viên, không ngờ lại bắt gặp nàng đang cùng nha hoàn Ngọc Hoài đi dạo dưới cây quế.
Ngọc Hoài hỏi: “Hôm nay sao cô nương cứ đánh bài sai hoài vậy, toàn để nhị nương thắng hết.”
Nàng nói: “Chút bạc thôi, cũng đáng để ngươi nhắc tới sao?”
Ngọc Hoài: “Gì mà một chút, nô tỳ tính thử, tháng này đã thua gần sáu trăm lượng rồi, tiền riêng sắp thua sạch.”
Nàng chỉ cười, không nói gì.
Ngọc Hoài giận dữ giậm chân: “Người khác làm chuyện tốt còn được biết đến, cô nương thì cứ âm thầm làm, chẳng ai hay, nhị nương cũng chẳng biết cảm ơn người nữa!”
Hắn chờ hai người đi rồi, gọi người hầu lại hỏi mới biết, nhà mẹ đẻ của nhị đệ muội gặp khó khăn, đang lén đem đồ đi cầm bán!
Nhà thế gia đúng là một xã hội thu nhỏ, chuyện nâng cao đạp thấp chẳng thiếu.
Nhị đệ muội xuất thân bình thường, lại không giỏi ăn nói, vốn đã không được mẹ thích, giờ mà để lộ chuyện thiếu hụt tài sản, chớ nói là mẹ chồng chị em dâu, ngay cả bọn hạ nhân cũng sẽ nhìn bằng ánh mắt khác.
Làm ơn dễ, khó là làm mà không ai hay biết.
Từ đêm đó, Phó Thành Đạo bắt đầu để ý đến nàng hơn một chút.
Tính cách mẫn cảm, lại dịu dàng yếu đuối; nữ công khéo léo, thích ăn đồ ngọt; không thích tranh cãi, chuyện gì cũng nhẫn nhịn...
Ngày nối ngày, năm nối năm, cái tình cảm kia như nước chạy đá mòn, ngấm từ da thịt vào tận xương tủy.
“Đại gia!”
Giọng nói e dè cắt ngang dòng hồi tưởng, Phó Thành Đạo quay đầu lại: “Chuyện gì vậy, đệ muội?”
“Có người đến cứu chúng ta chứ?” Nàng hỏi.
“Có!”
Phó Thành Đạo đáp xong, nhìn Tĩnh Nhược Tụ một cái, rồi lại xoay người đi.
Trong giếng khô lập tức chìm vào yên tĩnh chết lặng.
Tĩnh Nhược Tụ nghe xong câu ấy, bất giác ngẩn người, thầm nghĩ: Đại gia là người cẩn trọng, sẽ không gạt nàng. Hắn nói có thì nhất định là có.
Trong nhà mất đi trưởng tử rồi lại mất luôn con dâu, không biết đang lo lắng đến thế nào?
Bất chợt bụng dưới căng lên, là buồn tiểu.
Người có ba việc gấp, nhưng nơi chật hẹp này lại có nam nhân bên cạnh, thì biết làm sao?
Tĩnh Nhược Tụ đỏ mặt, quyết định nhịn thêm một lúc.
Đúng lúc này, bên ngoài giếng vang lên tiếng ồn ào, mỗi lúc một gần.
Sắc mặt Phó Thành Đạo lập tức thay đổi: “Đệ muội, đứng dậy, dựa sát vào tường.”
Tĩnh Nhược Tụ giật mình, định đứng lên nhưng không còn chút sức nào.
Phó Thành Đạo thấy nàng không nhúc nhích, vội vươn tay kéo nàng dậy, đẩy sát vào vách giếng, bản thân cũng áp vào tường đứng.
“Chắc chắn quanh đây thôi!”
“Đúng, có cánh cũng chẳng bay được!”
“#¥#¥#¥#¥…”
“#¥#¥#¥#¥…”
Những câu sau chẳng biết là tiếng gì nữa, Tĩnh Nhược Tụ nhát gan, len lén nhìn về phía Phó Thành Đạo, vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn nàng.
“Dựa sát vào, đừng nhúc nhích.” Hắn nói không ra tiếng.
Tĩnh Nhược Tụ định gật đầu, chợt phát hiện tay hắn vẫn đang nắm lấy cổ tay nàng.
“Buông…”
Vừa mới phát ra một âm, đã thấy Phó Thành Đạo vội vàng lắc đầu.
Nàng vội ngậm miệng lại, nhưng cổ tay vẫn bị hắn nắm chặt, hơi ấm nam nhân phả vào khiến nàng thẹn thùng đến mức muốn chui xuống đất, lông mi run rẩy, như con bướm bị gãy cánh.
Phó Thành Đạo cố ý nắm cổ tay nàng, chỉ vì sợ nàng yếu ớt ngã xuống.
Nhưng cổ tay này vừa nhỏ vừa mảnh, tựa như chỉ cần dùng sức là gãy, hắn đành buông tay, bàn tay áp lên lưng nàng.
Tĩnh Nhược Tụ bị hành động táo bạo này của hắn doạ đến sững sờ, trong đầu ong ong, đến cả lúc bọn người kia rời đi cũng không hay biết.
Phó Thành Đạo thấy họ đi xa, bèn thả tay, nào ngờ nữ nhân trong lòng lập tức mềm oặt ngã xuống, hắn hoảng hốt vội đỡ lấy.
Tĩnh Nhược Tụ xấu hổ đến muốn độn thổ, liên tục né tránh, lại chẳng biết né đi đâu, chỉ còn biết dùng tay che mặt, không dám nhìn hắn.
Vì quá căng thẳng, cảm giác buồn tiểu càng thêm dữ dội, nàng định nói gì đó lại nuốt xuống, ấm ức rơi nước mắt, dáng vẻ yếu ớt đáng thương không sao tả xiết.
Phó Thành Đạo vừa áy náy vừa bất lực, chỉ đành nhặt áo choàng dưới đất lên, khoác lại cho nàng.
“Đệ muội, ta… không phải cố ý.” hắn hạ giọng.
Hơi thở phả lên mu bàn tay nàng, khiến cả người nàng như bị thiêu đốt, mà cảm giác buồn tiểu lại càng gấp gáp.
“Ta… ta… ta… muốn tiểu.”
Tĩnh Nhược Tụ run rẩy như chiếc lá trong gió, thật sự không nhịn được nữa rồi.
Phó Thành Đạo đỏ mặt, may mà trời tối đen không ai nhìn thấy: “Vậy… vậy muội… ta không nhìn!!”
Nói xong lập tức quay lưng đi, ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Mắt không thấy, nhưng tai thì nghe rõ mồn một, nàng cởi áo choàng, cẩn thận cởi váy lót, nhẹ nhàng ngồi xuống… từng động tác như hiện rõ trước mắt.
Khi tiếng nước vang lên, hắn chỉ cảm thấy th*n d*** mình dần căng lên.
“Đồ súc sinh!”
Hắn âm thầm mắng bản thân, đường đường đọc sách thánh hiền, lại không biết nhân luân trời đất.
Phía sau, Tĩnh Nhược Tụ giải quyết xong, vội vàng sửa váy lại, mặt đỏ bừng, không thốt nên lời.
Hai người đang mỗi người một tâm trạng thì bất chợt nghe trên miệng giếng có tiếng người la lớn: “Mau nhìn xem, bên giếng có cây trâm vàng!”
Tĩnh Nhược Tụ theo phản xạ xờ lên đầu, hồn bay phách tán, trâm vàng trên đầu không biết rơi mất từ khi nào! Còn chưa kịp phản ứng, chiếc áo choàng trên vai đã bị Phó Thành Đạo giật lấy.
Chỉ thấy hắn khoác áo vào người, bước tới ôm trọn Tĩnh Nhược Tụ vào lòng.
“Đừng nhúc nhích, đừng để họ thấy ngươi!”
Tĩnh Nhược Tụ chỉ thấy trời đất đảo lộn, suýt nữa thì ngất đi.
Lúc này đây…
Nàng nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần...