Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 343

 
“Tiên sinh, để ta nói, để ta nói!”

Tiền Tam Nhất tăng tốc độ nói nhanh nhất có thể, một hơi nói hết khiến miệng khô lưỡi rát, lại không có nước, chỉ có thể l**m môi một cái, rồi nói tiếp: “Tiên sinh, mau nghĩ cách đưa chúng ta ra ngoài, chúng ta còn phải tham gia kỳ thi xuân, không kịp mất rồi!”

Cố Trường Bình cúi đầu nhìn Tĩnh Bảo: “Chuyện tiếp theo, ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Ánh mắt Tĩnh Bảo tối sầm lại: “Nghĩ rồi, bó tay hết cách.”

Quách Kiều Nhi chết là thật.
Vụ án mạng có rất nhiều người chứng kiến cũng là thật.
Bọn họ có mặt tại hiện trường, lại là nghi phạm hàng đầu, cũng là thật!

Ba ngày thì hoàn toàn không đủ để gỡ tội, muốn tham gia kỳ thi xuân thì đúng là khó như lên trời.

Phải làm sao đây?

Trong lòng nàng chợt cảm thấy buồn bã, cúi đầu nói: “Tiên sinh, thật xin lỗi!”

Cố Trường Bình không nói gì, chạm nhẹ vào tay Tĩnh Bảo, lạnh ngắt. Hắn cởi áo choàng lớn phủ lên người nàng: “Đêm lạnh, ngươi khoác tạm đi.”

“Tiên sinh, còn ta thì sao?” Tiền Tam Nhất ở bên cạnh mở to mắt mong chờ.

Cố Trường Bình không thèm liếc qua, chỉ nhìn Tĩnh Bảo, hạ giọng nói: “Nhất định sẽ có cách đưa ngươi ra ngoài. Việc ngươi cần làm trong ba ngày tới là điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị sẵn ghế ra trận.”

“Thật sự có thể sao?”

Ánh mắt Tĩnh Bảo kinh ngạc. Việc này gần như là điều không thể!

Cố Trường Bình không trả lời, chỉ nhìn nàng dịu dàng.

Ánh mắt ấy như có một ngọn lửa,thiêu đốt nàng, khiến cả ngũ tạng đều rực cháy, Tĩnh Bảo có chút chịu không nổi.

Nàng bỗng rất muốn kiễng chân, bất chấp tất cả mà ghé sát tai hắn thì thầm một câu: “Tiên sinh, ta thích người, rất thích, rất rất thích!”

“Đến giờ rồi!” Tiếng bước chân vang lên, là cai ngục đang đi tới.

“Được!”

Cố Trường Bình giúp nàng chỉnh lại áo choàng, xoay người rời khỏi ngục, không quay đầu lại.

Tĩnh Bảo chỉ cảm thấy mắt nóng lên, cay xè đến đau nhói.

“Này…” Tiền Tam Nhất ló nửa khuôn mặt đầy tò mò qua: “Giữa các người… là chuyện gì thế?”

Tĩnh Bảo xoay người lau nước mắt.

Tiền Tam Nhất lại bám theo: “Sao ta thấy giống như…”

“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Tĩnh Bảo vừa xấu hổ vừa tức giận.

Tiền Tam Nhất im bặt trong chốc lát, rồi lại không nhịn được mở miệng.

“Xin lỗi Tĩnh Thất, ta không nhịn được, ta chỉ muốn hỏi một câu thôi, tại sao tiên sinh không đưa áo choàng cho ta mà lại đưa cho ngươi?”

Ngực Tĩnh Bảo phập phồng mấy cái: “Vì ngươi hèn!”

Tiền Tam Nhất: “…”

Tiền Tam Nhất: “Không phải ta hèn, mà là giữa hai người có chút…”

“Tiền Tam Nhất!”

Tĩnh Bảo đá cho một cái: “Ta muốn cắt đứt huynh đệ với ngươi!”

Tiền Tam Nhất móc ra một lượng bạc: “Cầm lấy, đừng cắt. Đã nói làm huynh đệ là phải làm cả đời!”

“Ngươi…”

Tĩnh Bảo nghiến răng: “Hai lượng!”

Tiền Tam Nhất trợn trắng mắt đến tận trời, lục lọi trong ngực rồi moi thêm một lượng, đặt vào tay Tĩnh Bảo.

“Ngươi xem, huynh đệ ta cưng chiều ngươi biết bao! Mau, nói cho huynh đệ biết rốt cuộc ngươi và tiên sinh là chuyện gì?”

Tĩnh Bảo hoàn hồn lại, tức đến mức ném cả bạc vào đầu hắn.

Cái gì mà huynh đệ?

Chỉ là một cục… phân chó!

Cố Trường Bình trở về phủ, lúc này Tề Lâm và Cố Dịch vẫn chưa về.

Chưa kịp đẩy cửa thư phòng, hắn đã biết bên trong có người.

Thẩm Trường Canh khoác áo choàng, đang uống trà, hai hàng lông mày nhíu chặt: “Cuối cùng cũng có người sống trở về.”

Cố Trường Bình đẩy cửa bước vào, thắp đèn lên, mới phát hiện sắc mặt Thẩm Trường Canh cực kỳ khó coi: “Vì chuyện của mấy đứa Tĩnh Thất sao?”

Thẩm Trường Canh đặt chén trà xuống, thở dài: “Dạo gần đây đêm nào ta cũng ngủ không yên, luôn có cảm giác sắp có chuyện xảy ra, không ngờ lại là mấy tên nhóc đó!”

“Ta cũng không ngờ tới!”

Cố Trường Bình ngồi xuống bên cạnh, Thẩm Trường Canh rót cho hắn một chén trà: “Ngươi tính thế nào?”

“Chưa biết!”

Cố Trường Bình cảm thấy lạnh, đứng dậy thêm mấy khối than vào lò sưởi: “Ta nghĩ, bằng mọi giá cũng phải đưa bọn họ ra ngoài.”

“Trùng ý ta rồi!” Thẩm Trường Canh nhìn hắn: “Ta ngồi đây nửa ngày, đầu óc rối tung cả lên, nghĩ trước nghĩ sau vẫn không có lối ra. Tử Hoài, việc này khó thật!”

“Đúng là khó!” Cố Trường Bình ngồi lại, xoa tay: “Nhưng không phải không có cách.”

Ánh mắt Thẩm Trường Canh sáng lên: “Ngươi có chủ ý rồi?”

Cố Trường Bình ánh mắt sắc bén: “Cũng không hẳn là chủ ý, ta đang chờ tin của mấy người kia, chắc cũng sắp về rồi.”

*

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lập tức đến.

Người đầu tiên trở về là Cố Dịch.

Hắn trầm mặt nói: “Gia, phía biên sa bất ngờ phát binh, Đại tướng quân dẫn quân ra trận, thua trận. Chết ba nghìn, bị thương năm nghìn, đại tướng quân cũng bị thương, tin tức chắc giờ đã vào cung.”

Đại tướng quân là cha của Từ Thanh Sơn, Từ Nghị.

Kiếp trước, Từ đại tướng quân cũng thua trận ở biên sa, nhưng không về kinh, mà gửi tấu chương về triều, xin cấp lương thảo, đợi thời cơ tái chiến.

Nửa năm sau, Từ Nghị bệnh chết trong trướng, một đời chiến thần cứ thế ngã xuống.

“Chả trách Hầu phủ đóng chặt.” Cố Trường Bình thở dài: “Lão hầu gia nói gì?”

Cố Dịch buồn bã trả lời: “Lão hầu gia nói, sóng lớn cuốn cát, đời đời thay nhau, cũng đến lúc rồi.”

Tây Bắc là trọng địa phòng thủ biên cương của Đại Tần, Định Bắc Hầu đã trấn thủ hơn mười năm, Từ Nghị cũng trấn thủ mười mấy năm, dựng nên bức tường thành vững chắc của Đại Tần.

Nhưng người rồi cũng sẽ già.

Cố Trường Bình hiểu, lão hầu gia định đưa Từ Thanh Sơn ra biên ải rèn luyện, giống hệt kiếp trước.

Từ Thanh Sơn xuất chinh biên cương, trong một đêm đã trưởng thành. Chỉ trong năm năm, hắn tiêu diệt ba bộ tộc của Biên Sa, trở thành bức tường thành mới của Đại Tần.

Sau đó cưới vợ là Diệp Quân Chỉ. Hai vợ chồng đều nóng nảy, sống với nhau như đánh trận, ba ngày cãi lớn, hai ngày cãi nhỏ.

Về sau có sống đến đầu bạc răng long không thì… đầu Cố Trường Bình đã rơi, nên cũng chẳng rõ!

“Gia, con về rồi!”

Lời của Tề Lâm cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Trường Bình: “Nói mau!”

“Phủ Tuyên Bình Hầu và Tiền Thị lang đều không điều tra ra gì, hai bên trong nhà cuống đến phát điên. Thị lang Tiền nói bạc cũng không thể đưa vào đại lao Hình bộ, chẳng ai dám nhận.”

Một chuyến đến Hình bộ, Cố Trường Bình đã đoán được, với bản lĩnh của Thịnh Vọng cũng chỉ tranh thủ được một khắc đồng hồ. Nếu không ai đón trước, tuyệt đối không thể có chuyện như vậy.

Điều này càng chứng tỏ người nhà họ Vương là kẻ đứng sau giật dây toàn bộ vụ việc.

“A Nghiễn đâu rồi, chưa về sao?” Hắn hỏi.

Cố Dịch thò đầu ra nhìn ngoài: “Gia, vẫn chưa!”

Cố Trường Bình đứng dậy, đi ra hiên.

Trời bắt đầu mưa, từng giọt rơi xuống lá cây. Dưới ánh sáng mờ tối, Cố Trường Bình cúi đầu thật lâu không nhúc nhích, không ai nhìn thấy trong mắt hắn là lưỡi dao sắc bén đến nhường nào.

Không rõ đã đứng bao lâu, hắn mới cất lời: “Việc này chia làm hai bước.”

Thẩm Trường Canh, Tề Lâm, Cố Dịch vô thức đứng sau lưng hắn, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chữ nào.

“Bước một, trong vòng ba ngày phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết thực sự của Quách Kiều Nhi. Bước hai…”

Cố Trường Bình xoay người, ánh mắt rơi lên người Thẩm Trường Canh: “Bước hai, ngươi là then chốt!”

“Ta?” Thẩm Trường Canh chỉ vào mũi mình: “Sao lại là ta? Cố Trường Bình, ngươi định làm gì?”

“Ta muốn…”

Trong mắt Cố Trường Bình lóe lên hàn quang, như đom đóm giữa đêm tối: “Diễn một vở kịch lớn cho nhà họ Vương!” 

 
Bình Luận (0)
Comment