Hình bộ, thiên lao.
Đây là lần thứ hai Cố Trường Bình bước vào nơi này.
Hung thủ giết Quách Kiều Nhi đã bị xử tội, là lão góa vợ kia.
Lão già đó sau khi bán nàng đi, lại cưới một thiếu nữ chưa chồng. Cô gái ấy tính tình yếu đuối, khi ở trên giường chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng, như thế lại khiến lão mất hết hứng thú.
Thế nên, lão ta đem tiền đến Nhất Phẩm Đường để mua một đêm với Kiều Nhi.
Kiều Nhi hận lão đến tận xương tuỷ, thà ngày ngày bị đánh cũng không muốn tiếp tục chịu đựng sự giày vò của lão nữa.
Sau vài lần từ chối, lại khơi lên dục hỏa trong lòng lão. Hôm đó, lão nổi cơn điên, đã ra tay sát hại nàng.
Nổi điên?
Ra tay giết người?
Cố Trường Bình lạnh lùng cười khẩy. Hắn không tin lời khai đó, bèn nhờ Thịnh Vọng đi một chuyến đến thiên lao Hình bộ.
Ngục đầu hạ giọng dặn: “Trong ngục sắp đổi ca, chỉ còn nửa khắc, ngươi tranh thủ đi!”
Cố Trường Bình chỉ tay: “Hung thủ là hắn?”
“Đúng thế, chưa cần dùng đến hình, đã khai hết toàn bộ.”
“Sẽ xử thế nào?”
“Mười tội ác không thể dung tha, đợi mùa thu chém đầu.”
Cố Trường Bình móc ra ngân phiếu: “Trước khi chém, ta muốn làm một chuyện!”
Ngục đầu cười tít mắt, nhận lấy ngân phiếu rồi đưa chìa khóa: “Miễn là đừng g**t ch*t hắn, ngươi muốn làm gì cũng được!”
Lão góa vợ như con heo chết, nửa nằm nửa tựa trong xó xỉnh. Tiếng bước chân vang lên, lão mở mắt, ngẩng đầu lên.
Một bóng người cao ráo hiện ra.
Người nọ đi tới gần, đứng sau song sắt nhìn lão khiến lão bất giác rùng mình.
“Ngươi là ai?”
Cố Trường Bình dùng chìa khóa mở cửa phòng giam, bước vào, ngồi xổm xuống trước mặt lão: “Quách Kiều Nhi bị gãy hai xương sườn, h* th*n bị nhét vào ba quả cầu sắt to bằng nắm tay rồi mất máu đến chết, là ngươi làm?”
Lão góa vợ ngẩn người.
Người này là ai?
Sao có thể vào được thiên lao?
Hắn làm sao biết rõ từng chi tiết như vậy?
Cố Trường Bình lôi ra bốn vật từ bọc vải mang theo, xếp từng món xuống trước mặt lão:
Một con dao găm, ba quả cầu sắt to bằng nắm tay!
Mặt lão góa vợ tái mét: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì.”
Cố Trường Bình nâng dao lên ngắm nghía: “Ta chỉ muốn rạch bụng ngươi ra, nhét ba quả cầu sắt này vào, rồi khâu lại bằng kim chỉ, xem ngươi sống được bao lâu.”
“Ngươi, ngươi dám?!”
“Người đã vào thiên lao mà còn dám mạnh miệng như thế, ta là lần đầu thấy đấy. Khó trách ngươi chẳng hề hấn gì, thì ra sau lưng có người chống lưng.”
“Không… không có ai cả… ta đã khai hết rồi, sao còn phải tra tấn ta…”
Ánh mắt Cố Trường Bình lạnh lẽo, chằm chằm nhìn lão một hồi rồi bật cười: “Không chỉ không tra tấn, người đó còn hứa sẽ cho ngươi một con đường sống trước khi chém, để ngươi cầm ngân phiếu mà chạy trốn khỏi đây.”
Đôi mắt đục ngầu của lão trợn trừng.
Rốt cuộc người này là ai?
Sao ngay cả chuyện đó hắn cũng biết?
“Đáng tiếc thay… trên đời này chỉ có một loại người không thể mở miệng, là kẻ đã chết!”
Cố Trường Bình lấy dao dí vào bụng lão, nhấn mạnh từng chút: “Được rồi, thời gian còn nhiều, chúng ta từ từ thử xem!”
Lão góa vợ sợ đến tè ra quần, cả thân người béo núc cố lùi về sau, vừa lùi vừa hét: “Đồ con hoang chết cha chết mẹ, dù ta có xuống hoàng tuyền cũng hóa thành lệ quỷ đến tìm ngươi báo thù! Ngươi gạt ta… ngươi mẹ kiếp gạt ta!”
Ánh mắt Cố Trường Bình sắc lạnh, nắm cổ áo lão nhấc lên: “Con hoang là ai?”
Lão còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm đã giáng xuống, tiếng xương mũi vỡ vang lên giòn tan.
“Nói!!”
Máu từ mũi và miệng lão tuôn ra không ngừng, lão đau đớn tru tréo. Bỗng, cảm thấy bụng mát lạnh, áo bông đã bị dao rạch toạc.
“Đừng, đừng rạch bụng ta… ta không biết hắn là ai… hắn mặc áo choàng cũ, tự xưng là người nhà họ Vương, cho ta ngân phiếu ba ngàn lượng … ta không định giết nàng… vợ chồng một đêm, nghĩa tình trăm ngày, ta…”
“Câm miệng, người đó trông thế nào?”
Cố Trường Bình đè lưỡi dao xuống bụng lão.
“Đau… đau… ta nói, ta nói hết… rất… rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt… á… đau quá… ta nhớ ra rồi! Ngón cái tay hắn có một nốt ruồi đen, lúc hắn đưa ngân phiếu, ta thấy rõ ràng!”
Cố Trường Bình thu dao lại, thay bằng một cú đấm mạnh, trực tiếp đấm bay lão góa vợ ra xa.
Thu lại dao, hắn sải bước ra khỏi phòng giam. Ngục đầu đón ngay trước cửa: “Nhanh vậy sao?”
“Lời đã khai.”
“Là ai?”
“Nếu ta đoán không sai thì là người quen!”
*
Đêm, càng lúc càng khuya.
Trương Tông Kiệt sau khi kiểm tra lại đồ dùng chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân ngày mai lần cuối, thì buông màn giường, sớm nằm nghỉ ngơi.
Khoa thi mùa xuân chia ba đợt: mồng chín, mười hai, mười lăm tháng hai.
Chờ kết quả được công bố, sẽ đến điện thí do đích thân Hoàng đế chủ trì. Đến khi đó, hắn không chỉ được vào cung diện kiến, mà còn có thể trước mặt mọi người, phát huy tài năng rực rỡ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Tông Kiệt dâng trào khí thế, mường tượng cảnh mình đỗ trạng nguyên, đeo hoa đỏ, cưỡi ngựa cao to, được vạn người ngưỡng mộ.
Bỗng, bên tai vang lên một âm thanh khe khẽ, như có nữ nhân đang nói chuyện.
Trương Tông Kiệt lập tức mở bừng mắt.
Quốc Tử Giám toàn nam nhân, sao lại có giọng nữ?
Nhưng tiếng ấy càng lúc càng gần, dường như vọng ra từ khe cửa.
“Trả mạng cho ta!”
“Trả mạng cho ta!”
“Trả mạng cho ta!”
Mỗi tiếng bi thương hơn tiếng trước!
Trương Tông Kiệt không tin quỷ thần, vội vén màn, khoác áo bông, xỏ giày ra mở cửa: “Ai đó?”
“Trả mạng cho ta!”
Chắc là có kẻ trong Quốc Tử Giám ghen tị với thành tích của hắn, nên trước kỳ thi định hù dọa hắn. Trương Tông Kiệt hùng hổ mở tung cửa, vừa nhìn thấy lập tức hồn phi phách tán.
Trước cửa, một nữ tử tóc dài mặc đồ trắng, tóc trắng, mặt trắng. Trên gương mặt ấy, dòng lệ không ngừng tuôn rơi.
Không đúng, đó không phải lệ…
Là máu!
Trương Tông Kiệt hét to một tiếng, da đầu tê dại: “Ngươi… là người hay là quỷ?!”
“Trương công tử, ta với ngươi không oán không thù, sao ngươi lại hại ta?”
Nữ tử kia há miệng, là một miệng máu rộng hoác: “Ta chết thảm lắm, chết thảm lắm!”
Trương Tông Kiệt lùi mãi về sau: “Ta không hại ngươi, ta không quen ngươi!”
“Ngươi quen ta… ta là Kiều Nhi, là Kiều Nhi, ta chết thảm lắm!”
Nàng bay vào phòng.
Bay?
Trương Tông Kiệt nhìn xuống, toàn thân run rẩy.
Nữ nhân đó căn bản không có chân, mà là lơ lửng giữa không trung.
“Có ma ...”
Hắn hét lên, lảo đảo ngã lăn vào giường, kéo chăn trùm kín đầu, run như cầy sấy.
“Đừng tìm ta, là Vương Dương, Vương Uyên chúng nó muốn hại ngươi… ta bị ép… ngươi tìm chúng nó, tìm chúng nó… không phải ta… không phải ta!”
Bỗng nhiên, chăn bị lật tung.
Trương Tông Kiệt quay đầu, khuôn mặt đầy máu kia kề sát trước mặt.
“A a a ...”
Hắn hét lên, co rúm người lại: “Đừng tới đây! Không phải ta! Là cha ngươi hại ngươi! Ai bảo ông ta cứ lấy chuyện cũ ép ta! Ta… ta…”
Hai mắt trợn trắng, Trương Tông Kiệt ngất xỉu.
Nữ tử kia tháo mặt nạ, lộ ra gương mặt góc cạnh, là Cố Dịch.
Cố Dịch nâng tay hắn lên, lạnh lùng cười: “Gia, ngón cái có nốt ruồi đen, quả nhiên là hắn!”
Cố Trường Bình đứng nơi cửa, ánh trăng chiếu lên người hắn, trông vô cùng gầy gò.
“Gia, tên này lòng dạ độc ác, chi bằng một đao giải quyết đi!” Cố Dịch nghiến răng.
“Chưa đến mức phải chết.”
Cố Trường Bình lạnh nhạt cười: “Nhưng tội sống thì không thoát được. Kỳ thi mùa xuân lần này, ta sẽ để Thịnh Vọng ‘chăm sóc’ hắn thật tốt.”