Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 353

 
Trong núi mùa xuân vẫn còn se lạnh, sương mờ phủ nhẹ.

Cao Triều vừa giương cung lên, đã nghe có tiếng bước chân tiến đến. Quay đầu lại, thấy là Cố Trường Bình, hắn cười nhạt: “Thế nào? Trưởng công chúa cử ngươi đến làm thuyết khách à?"

"Ta có thể khuyên được ngươi sao?" Cố Trường Bình đổi giọng: “Ta chỉ muốn biết, lý do thật sự khiến ngươi muốn vào Cẩm y vệ."

"Lý do ư?" Cao Triều lấy khăn lau mồ hôi: “Cẩm y vệ uy phong biết bao! Trong thành Tứ Cửu này, có ai mà không sợ họ? Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Đã là con trai trưởng công chúa, nếu đã làm quan, thì phải làm quan lớn nhất, oai phong nhất thiên hạ!"

Cố Trường Bình: "Là vì ta sao?"

"Đừng tự dát vàng lên mặt mình! Ai lại vì…"

Đối diện ánh mắt u tối của Cố Trường Bình, Cao Triều có chút lúng túng đổi giọng: “Không phải chỉ vì ngươi, cũng là vì nhà họ Vương."

Hiện giờ nhà họ Vương quyền thế ngút trời, dưới một người mà trên vạn người, khắp thành Tứ Cửu khó ai sánh kịp.

Nhưng dù nhà họ Vương có mạnh đến mấy, khi đối mặt với hai người, họ cũng phải dè chừng.

Một là Thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành.

Người này là tâm phúc của tiên đế. Tiên đế rèn giũa ông ta thành thanh bảo kiếm, rồi giao lại cho tân đế. Tân đế cực kỳ trọng dụng.

Người còn lại là chỉ huy Cẩm y vệ Thịnh Vọng.

Ông ta cũng là người do tiên đế để lại, phụ trách giám sát quan viên khắp thiên hạ và giữ gìn an ninh thành Tứ Cửu. Là người không gốc gác, trung thành tuyệt đối với chủ, được tân đế hết lòng tín nhiệm.

Hai người, một sáng một tối.

Hai đạo quân trong tay họ, một quang minh chính đại, một âm thầm nham hiểm, đều là những thanh đao sắc bén nhất trong tay hoàng đế.

Cao Triều không muốn ra sáng, mà muốn vào tối.

Bởi vì mũi tên trong bóng tối mới khó phòng.
Cũng bởi vì bóng tối không gì là không thể luồn vào được.

"Cao Triều, Cẩm y vệ chia làm bốn loại người:
Một là dân hộ được chọn lựa;
Hai là do thái giám trong đại nội tiến cử, gọi là trung quan đề bạt, Thịnh Vọng là như thế;
Ba là những người có tài lạ dị thuật, thuộc tầng lớp hạ lưu;
Cuối cùng là xuất thân quân hộ, hưởng ân điển thế tập, nhưng cũng chỉ là quân hộ dưới phẩm ngũ."

Giọng Cố Trường Bình nghiêm khắc: “Ngươi thuộc thân phận gì hả Cao Triều?"

"Ta là gì ư?" Cao Triều cười khẩy liên tiếp: “Mất quyền rồi, thì thân phận cao đến đâu cũng là hư ảo."

Cố Trường Bình không đáp, Cao Triều tiếp lời: “Nhà họ Vương không phải muốn dẫm đạp phủ trưởng công chúa sao? Vậy thì cứ để họ đắc ý đi."

Nghe đến đó, Cố Trường Bình bắt đầu ngửi ra mùi ẩn ý: “Ngươi cố ý muốn…"

"Nói trắng ra là, chờ thời cơ cắn ngược một cái!"

Cao Triều xoay ngang cây cung: “Cha ta chẳng qua chỉ nói một câu thật lòng, bọn họ đã ép phủ trưởng công chúa đến mức này. Họ đổ hết họa lên đầu người khác, cha mẹ ta chịu đựng được, còn ta thì không!"

Cao Triều kéo mạnh dây cung, nghiêng đầu nói: “Cố Trường Bình, ngươi từng dạy ta rằng, muốn bắn cung nhanh, chuẩn và hiểm, tay cầm cung phải dùng sức. Nắm tay thu lại, là để đánh ra mạnh hơn."

"Ngươi nhớ rõ lời ta đấy nhỉ."

"Lời của ngươi, ta vẫn luôn ghi khắc."

Vừa dứt lời, tay buông dây cung, mũi tên rời dây lao thẳng vào tâm bia.

Cao Triều quay đầu, nháy mắt với Cố Trường Bình một cái, khiến hắn cảm thấy như vừa tự lấy đá ghè chân mình.

"Điều quan trọng nhất là…" Cao Triều hít sâu một hơi: “Ngục Hình bộ hay đại lao Cẩm y vệ đâu phải chỗ ai cũng vào được. Ngươi vì cứu hai người đó mà phải hạ mình van xin khắp nơi, ta không đành lòng."

Cố Trường Bình, một người như gió mây trăng sáng, làm sao có thể cúi đầu trước đám người hạ cấp đó chứ?

Hắn thấy đau lòng!

Cố Trường Bình nghẹn ngào nuốt nước bọt: “Lời của ta, ngươi vẫn không chịu nghe sao?"

"Chính vì nghe vào rồi, nên càng không thể nhịn! Huynh trưởng của ta, nào phải người để người khác tùy tiện ức h**p!" Cao Triều nói từng chữ rõ ràng.

Cố Trường Bình im lặng nhìn hắn.

Trên khuôn mặt kia không có mờ mịt, cũng chẳng còn kiêu ngạo. Lưng hắn thẳng như trúc non mới đâm chồi, đội đất xuyên mây.

Cố Trường Bình bỗng hiểu được thế nào gọi là "một đêm trưởng thành".

Tuy gương mặt ấy còn non nớt, nhưng tương lai của hắn thì không ai ngăn nổi!



"Trưởng công chúa!"

Bên ngoài trời đã sẩm tối, trong phòng chưa kịp thắp đèn, bóng dáng công chúa ngồi bên cửa sổ trông thật cô đơn.

Cố Trường Bình thở dài: “Khuyên không được. Chi bằng… để hắn đi đi!"

"Ngay cả lời ngươi, nó cũng không nghe sao?"

"Không phải vậy." Giọng Cố Trường Bình vang lên trong bóng tối: “Mà là, hắn nói một câu khiến ta cảm động."

"Câu gì?"

"Cha mẹ ta có thể cam lòng, nhưng ta thì không cam lòng!"

Cố Trường Bình nghiêm nghị nói: “Sói con vì muốn bảo vệ người nhà mà muốn cắn người, thì cứ để hắn ra ngoài, thử xem răng nó sắc đến đâu."

Thân thể công chúa run lên.

Hồi lâu sau, bà mới thở dài một tiếng: “Vậy… cứ thử xem!"

"Cố Trường Bình cáo lui!"

"Đi ngay vậy sao?"

"Vâng." Cố Trường Bình từ từ hành lễ: “Nơi đây là hoàng lăng, thần không phải hoàng thất, không nên lưu lại lâu. Công chúa, bảo trọng."

"Cố Trường Bình!" Trưởng công chúa gọi hắn lại: “Sói con chưa từng gặp giông gió, ngươi… cũng nên để mắt trông chừng!"

"Hắn là học trò của ta."

Cố Trường Bình chỉ để lại một câu.



"Ở lại một đêm, chắc cũng không sao đâu nhỉ? Giờ quay về, chẳng biết khi nào mới tới được kinh thành!"

Tề Lâm đánh xe, lạnh đến run người: “Nếu không nhờ có lệnh bài của trưởng công chúa, e là chúng ta còn chẳng vào nổi thành Tứ Cửu!"

"Nhanh lên chút nữa!"

"Nhanh nữa sao?"

Tề Lâm quay đầu lại kinh ngạc: “Xe thế này là sắp bay rồi đấy!"

"Nhanh nữa!"

Tề Lâm bất đắc dĩ, vung roi: “Giá!"

Cố Trường Bình vén rèm xe: “Ngươi vào trong ngồi, ta đánh xe!"

"Gia, bên ngoài đang mưa, hay là…"

"Xuống đi!"

Hai người đổi chỗ. Tề Lâm vừa ngồi yên, xe lập tức vọt đi như gió, khiến hắn toát mồ hôi cả người.

Chạy thế này, chưa tới thành Tứ Cửu thì ngựa cũng kiệt sức mà chết!

Gia… rốt cuộc bị sao vậy?

Cố Trường Bình cảm thấy mình phát điên rồi!

Không sai, là điên rồi!

Rõ ràng biết người kia sau khi vào Cẩm y vệ sẽ một đường thăng tiến, cuối cùng thay thế Thịnh Vọng, ngồi lên vị trí thống lĩnh Cẩm y vệ.

Cẩm y vệ trong tay hắn sẽ trở thành một thanh trường đao không gì không chém nổi, khiến cả văn võ bá quan phải run sợ, đến cấm quân cũng bị đè ép.

Thanh đao ấy cuối cùng sẽ chém lên người hắn.

Nếu hắn thông minh, giờ nên dùng thân phận tiên sinh mà trấn áp hắn.

Nhưng khổ nỗi…

Hắn lại mềm lòng rồi.

Là vì hai chữ "huynh trưởng" kia ư?

Hay là vì, khi chàng thanh niên xưa nay cà lơ phất phơ ấy đứng thẳng lưng như mũi giáo, có một luồng sáng khiến người ta chấn động đến nghẹt thở, khiến hắn không nỡ ngăn cản?

Không phải!

Không phải bất kỳ lý do nào cả!

Khóe môi Cố Trường Bình nhếch lên, nở một nụ cười khổ thoáng qua.

Hắn thu nhận đám tên nhóc này vào dưới trướng, cùng họ lớn lên, mỗi lần họ rơi vào bùn lầy, rơi vào hiểm cảnh, hắn lại ra tay cứu giúp, khiến họ biết ơn cảm kích.

Nào ngờ, qua bao tháng ngày gắn bó, những thiếu niên đầy sức sống ấy, đã từng chút một đã bước vào tim hắn.

Cho nên, khi Từ Thanh Sơn xông ra biên ải, hắn không ngăn lại.

Cố Trường Bình vung tay, tự vả mình một cái rõ đau.

Kiếp trước, hắn chết vì mềm lòng và u mê, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Còn kiếp này…

Chẳng lẽ lại giẫm lên vết xe đổ ấy lần nữa sao?! 

 
Bình Luận (0)
Comment