Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 369

 
Thẩm Trường Canh nhíu mày nói: “Nhân lúc mấy học trò của ngươi có chí tiến thủ, mau nghĩ cách quay lại chốn cũ đi, nếu thật sự không được thì tới Quốc Tử Giám dạy học cũng được, giúp ta gánh vác bớt phần nào!”

Cố Trường Bình trả lời: “Sau khoa thi điện, nhà họ Vương nhất định sẽ dâng tấu xin cắt quyền các phiên vương. Nhiều nhất ba năm nữa, cục diện thiên hạ sẽ thay đổi, ta có quay lại hay không, cũng không còn nhiều ý nghĩa nữa.”

Thẩm Trường Canh nghe vậy, suy nghĩ thâm ý trong lời nói kia, nghiêng người lại gần, hỏi nhỏ: “Hoàng thượng thật sự sẽ ra tay sao?”

“Có chứ!”

Cố Trường Bình nhấp một ngụm trà: “Năm xưa, Thủy đế vì để củng cố giang sơn Đại Tần, chia đất phong cho hai mươi người con trấn giữ các nơi. Nay giang sơn đã ổn định, những phiên vương này chẳng khác nào bom nổ chậm. Tân đế từ khi còn là Thái tử đã từng dâng sớ xin cắt quyền, nay ngai vàng đã vững chắc, làm sao có thể dung thứ cho các vương gia tự giữ binh quyền, làm cao làm lớn chứ?”

Thẩm Trường Canh thở dài: “Nếu thật sự phải ra tay, e rằng chẳng thể yên ổn thêm vài năm nữa đâu!”

Cố Trường Bình đang định lên tiếng, thì thấy Tề Lâm đẩy cửa bước vào: “Gia, Tĩnh Thất gia đến rồi, nói là tới dập đầu tạ ơn ngài!”

“Làm sao tìm được chỗ này?” Thẩm Trường Canh thì thào.

Làm sao tìm được chỗ này?
Không phải quá dễ sao!

Cố Trường Bình ở trong thành Tứ Cửu cũng không có mấy chỗ có thể đến. Tô phủ là một nơi, nhưng hắn sẽ không đến đó, vì có Tô nương nương.

Ôn Lư Dụ cũng tính là một chỗ, nhưng người kia đến kinh còn chẳng có chỗ ở, vẫn đang lăn lộn ở các quán trọ.

Tính tới tính lui, chỉ còn mỗi Thẩm Trường Canh.

Bề ngoài Tĩnh Bảo lấy cớ là không muốn đem số lễ vật chất đầy xe này quay về, nhưng lý do thật sự, chỉ nàng mới hiểu rõ:

Không gặp cũng đau, gặp rồi cũng đau, nhưng vẫn muốn gặp!

Huống hồ, chuyện vui lớn như vậy, nàng muốn chia sẻ với hắn, và nhất định phải chia sẻ với hắn!

Vào phòng, quỳ xuống đệm bồ đoàn, thành khẩn dập đầu ba cái, nàng mở lời: “Thưa tiên sinh, kỳ thi xuân ta đỗ hạng nhì. Đường đi gian nan, tất cả đều nhờ tiên sinh tận tâm dạy dỗ. Vậy nên ta mặt dày tìm đến đây, để cảm tạ đại ân đại đức của tiên sinh.”

Lời lẽ đường hoàng, Cố Trường Bình nghe xong, đích thân đỡ nàng dậy, tiện thể quan sát một lượt, sắc môi vẫn nhợt nhạt, sắc mặt còn vương chút bệnh chưa lành.

“Ăn gì chưa?”

Tĩnh Bảo lắc đầu.

“Ngồi xuống ăn chung đi.”

Cố Trường Bình liếc nhìn Tề Lâm, Tề Lâm lập tức bày thêm bát đũa.

Tĩnh Bảo ngồi xuống, thấy sắc mặt Cố Trường Bình chẳng có vẻ vui mừng gì nhiều, bèn hỏi: “Tiên sinh sớm đã biết rồi sao?”

“Ừ, Tô đại gia lén truyền tin đến.”

“Tiên sinh... có vui thay cho học trò không?”

“Ta đoán được mà.”

Tĩnh Bảo len lén quan sát người trước mặt... Dường như hắn lúc nào cũng điềm tĩnh như thế, chẳng hỉ chẳng nộ, ánh mắt rũ xuống không biết đang nghĩ gì.

Đang nghĩ đến tạo phản chăng?

Cố Trường Bình thấy nàng ngồi ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn chằm chằm món ăn trước mặt cứ như nhìn cái chết, chẳng khác gì khúc gỗ.

“Sao không ăn?”

Hắn gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát nàng: “Ăn khi còn nóng, ăn xong, ta đưa ngươi về phủ.”

Sợ bộc lộ tâm tư quá rõ ràng, hắn lại nói thêm một câu: “Tiện thể nói cho ngươi biết một chút về điều cần lưu ý khi vào thi Điện thí, trong đó có những chỗ quan trọng đấy.”

“Đa tạ tiên sinh!”

Tĩnh Bảo vội vã và nghiêm túc xúc một thìa cơm, nhai thật mạnh.

Thẩm Trường Canh nhìn người này một chút, người kia một chút, đột nhiên ném đũa xuống: “Ta ăn no rồi, ra ngoài đi dạo tiêu cơm, hai người từ từ dùng bữa!”

Trên bàn chỉ còn hai người.

Tĩnh Bảo lòng dạ rối bời hỏi: “Tiên sinh định trốn ở đây đến bao giờ?”

Cố Trường Bình cười khổ: “Trốn được lúc nào hay lúc ấy.”

Tĩnh Bảo lặng im.

Cố Trường Bình tiếp lời: “Vì muốn sống lâu hơn chút nữa, ta không định nhận thêm học trò đâu.”

Vậy, năm người bọn họ là duy nhất sao?

Tay cầm đũa của Tĩnh Bảo khựng lại, ngẩng đầu nhìn Cố Trường Bình, gượng gạo nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Ồ, vừa rồi là ta trêu ngươi thôi.” Cố Trường Bình từ tốn rót đầy chén trà cho nàng: “Con người mà, nếu đã đi khắp núi sông, mắt cũng trở nên kén chọn, mấy thứ bên ngoài lại càng khó lọt vào mắt. Làm tiên sinh cũng thế. Ta biết tìm đâu ra năm người như các ngươi nữa chứ?”

Tĩnh Bảo cũng nghĩ như vậy!

Nàng tự hỏi bản thân, ta biết tìm đâu ra một người như Cố Trường Bình?

Không còn tìm được nữa rồi!

“Tiễn” mà Cố Trường Bình nói, là hai người sánh bước về phủ.

Tĩnh Bảo suốt dọc đường rất yên lặng, chỉ lắng nghe Cố Trường Bình nói về những điều cần chú ý trong Điện thí, không chen vào một lời.

Đợi hắn nói xong, nàng bỗng nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Tiên sinh, ta có chuyện muốn hỏi!”

“Ngươi nói đi!”

“Thi cử, vào triều... sao những việc này chỉ dành cho nam tử?”

Tĩnh Bảo hít sâu một hơi: “Nếu có một nữ tử, thông minh siêng năng, có thể sánh ngang với nam nhi thiên hạ, tiên sinh thấy có được không?”

Cố Trường Bình nhìn nàng.

Người này mắt phượng dài hẹp, hơi xếch, sâu thẳm mãnh liệt...

Cố ý!

Sắc mặt Cố Trường Bình vẫn bình thản: “Ngươi nói nếu có? Vậy chỉ là giả định. Nếu thật sự có, ta cũng muốn tận mắt nhìn xem. Chỉ tiếc là... không có!”

Da đầu Tĩnh Bảo như muốn nổ tung, chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, sải chân bước lên chặn trước mặt hắn.

“Ngươi... định làm gì?” Cố Trường Bình nhíu mày.

“Ta...”
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, ánh mắt bướng bỉnh như một con bò tót, nhưng lời định nói lại không thể thốt ra, ta chỉ muốn để tiên sinh thấy thôi.

Hai người đối diện thật lâu, một người tâm tư cuộn trào, khí thế ép người; một người lại cố đè nén cơn sóng trong lòng.

Cuối cùng, Cố Trường Bình có phần bất đắc dĩ mỉm cười: “Vi sư thân không một xu dính túi, muốn cướp thì tìm người khác.”

Một câu nói đùa khiến Tĩnh Bảo bối rối, lòng chùng xuống, tỉnh táo lại.

Vừa rồi mình làm gì vậy?

Cố Trường Bình lúc này đã cúi đầu, nhìn nàng, nói: “Nếu thế gian này thật sự có nữ tử như thế, ta chỉ muốn nói ba chữ “không dễ dàng.”

Lòng Tĩnh Bảo chợt chua xót, nước mắt suýt nữa trào ra.

Sợ bị hắn thấy, nàng chỉ còn cách bước nhanh vài bước, kéo giãn khoảng cách: “Tiên sinh khỏi tiễn nữa, trời lạnh, tiên sinh về đi!”

“Ta đi thêm một đoạn với ngươi.”

Tâm trạng Cố Trường Bình có vẻ rất tốt, đuôi mắt nhướn lên, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.

Tĩnh Bảo đợi nước mắt lui xuống, cũng từ từ chậm lại.

Đêm ở thành Tứ Cửu rất tối, tôi đến nỗi có thể thấy rõ sao trên trời.

Hai người đều không nói gì.

Một lúc sau, Cố Trường Bình thu ánh mắt từ một nơi xa xăm, liếc nhìn ánh mắt cụp xuống của Tĩnh Bảo, nhẹ giọng hỏi: “Ở nhà có vui không?”

“Ừ!”

Tĩnh Bảo hơi ngẩn người, một lát mới ngẩng đầu: “Vui ạ! Nhị tỷ, tỷ phu ta cũng đã vào kinh. Họ đều rất mừng thay cho ta, nói ta không dễ dàng gì!”

Ba chữ cuối gần như không nghe thấy, nhưng Cố Trường Bình lại nghe rõ ràng, chỉ là không đoán ra ý nàng muốn nói gì, bèn nói qua loa: “Thế gian này, chắc chẳng có ai là dễ dàng cả! Ngay cả kẻ ngồi trên mây kia, cũng luôn lo sợ bất an.”

“Còn tiên sinh thì sao?” Tĩnh Bảo ho một tiếng: “Có điều gì khiến tiên sinh sợ không?”

“Có!” Cố Trường Bình trầm giọng, nói từng chữ một: “Sợ chết, sợ bệnh, sợ khổ... rất nhiều thứ.”

“Nhưng ta lại cảm thấy, trong máu thịt của tiên sinh, chưa từng có một chữ ‘sợ’!”

Cố Trường Bình sững người, ánh mắt nhìn thẳng vào Tĩnh Bảo, sát khí khó giấu, để lộ ra ba phần.

Tĩnh Bảo bị ánh mắt ấy dọa đến tim lệch một nhịp. 

 
Bình Luận (0)
Comment