Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 374

 
Trong thư phòng.

Tuyên Bình hầu đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mười lăm tháng ba là kỳ thi điện. Ta âm thầm dò la được rằng đề thi lần này do các đại học sĩ trong nội các soạn, còn Hoàng đế chọn đề nào thì không ai biết. Nhưng Hoàng đế do Tô Thái phó đích thân dạy dỗ, ta đoán phần lớn sẽ dùng đề của Tô Thái phó.”

“Tiên sinh cũng từng nói rồi, Tô Thái phó là người rất thực tế, không ưa những bài văn trau chuốt hoa mỹ.” Tĩnh Bảo ngừng lại một chút, nói tiếp: “Tiên sinh còn nói, khi tân đế còn đi học, bài văn của ngài ấy thường không được Tô Thái phó ưa thích, nguyên do là quá cầu kỳ và tâng bốc. Ba bài đầu của điện thí sẽ do Hoàng đế tự mình phê duyệt, nên tiên sinh bảo chúng ta hãy viết theo sở thích của Hoàng đế!”

“Xem ra... là ta lo xa rồi!” Tuyên Bình hầu bật cười: “Chuyện nên nói và không nên nói, Cố Trường Bình đều đã nói hết cả rồi. Cháu đi đi, tối nay uống ít rượu lại, về sớm ôn bài.”

“Vâng!”

Ba ngày sau khi hồi môn, Tĩnh Bảo lười biếng ở trong thư phòng, không đến hầu phủ.

Nàng đang chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng của kỳ thi điện…

Không đường lui!

...

Ngày mười lăm tháng ba, đến hẹn lại lên.

Chưa đến giờ Dần, Tĩnh Bảo đã dậy rửa mặt chải đầu, điểm tâm chỉ dùng đồ khô, một chút cháo cũng không ăn.

Kỳ thi điện phải làm bài trước mặt Hoàng đế, thông thường không được rời chỗ đi vệ sinh, nếu không sẽ bị xem là đại bất kính với Hoàng thượng.

Trước lúc ra cửa, mọi người đều đến tiễn, ngay cả Chu Đại Bảo và Chu Nhị Bảo cũng bị mẹ chúng kéo dậy khỏi giường, hai đứa mắt còn díp lại vì buồn ngủ.

Tĩnh Bảo xoa đầu hai đứa nhỏ, gọn gàng bước lên xe ngựa.

Chiếc xe thẳng hướng hoàng cung mà đi, nàng nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những lời Cố Trường Bình từng dặn: “Kỳ thi điện tổ chức tại điện Bảo Hòa, chỉ khảo sát sách vấn. Giờ Mão, tất cả người trúng tuyển do Lễ bộ Thị lang dẫn dắt, vượt qua Thiên Bộ Lang, cùng tập trung tại cổng Thừa Thiên.

Sẽ xếp hàng theo thứ tự bảng hội, chờ cấm quân kiểm tra. Ba người đứng đầu thường được cấm quân nể mặt, chỉ kiểm tra tượng trưng một chút.

Sau đó tiếp tục đi theo Lễ bộ Thị lang qua cổng Thừa Thiên, vào cửa Đoan môn, qua cửa Đoan môn là thấy được cửa Ngọ môn, cuối cùng bước vào cửa Phụng Thiên, lặng lẽ chờ Hoàng đế giá lâm.

Giờ Thìn một khắc, Hoàng đế sẽ ra trong tiếng gọi vạn tuế, mọi người quỳ xuống hành lễ ngũ bái ba lạy.

Tiếp đến, Lễ bộ Thượng thư là người sẽ đọc thánh chỉ, đề mục sách vấn nằm trong bản chiếu này. Lúc ấy, ngươi có thể bắt đầu suy nghĩ bố cục trong lòng.

Sau khi tuyên đọc xong, các thí sinh lần lượt vào chỗ ngồi, chờ quan chấp sự phát đề và giấy làm bài.

Nhớ lấy, chớ chỉ trích triều chính, càng đừng mong lấy lời can gián để gây chú ý, kiểu văn này sẽ bị loại ngay ở vòng chấm sơ khảo, đến tai Hoàng đế còn chẳng lọt được.

Nếu Hoàng đế tâm trạng tốt sẽ xuống xem xét. Lúc ấy, phải giữ bình tĩnh, mặt không được lộ vẻ hoảng hốt, tay cầm bút càng không được run.

Đây là điểm cộng, Hoàng đế sẽ thấy người học trò này trầm ổn, sau này chắc chắn là rường cột quốc gia.

Làm xong bài không cần đợi hết giờ, có thể nộp sớm. Làm như vậy có thể khiến các đại học sĩ nội các chú ý.

Nếu bài của ngươi thật sự xuất sắc, các đại học sĩ sẽ nhịn không nổi mà trình lên để Hoàng đế đọc trước.

Ra khỏi đại điện, chờ ở cầu Kim Thủy trước cửa Thừa Thiên, cùng Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh ra ngoài."

Tĩnh Bảo từ từ mở mắt ra, bất chợt nghĩ đến một chuyện:

Năm ấy, Cố Trường Bình đi tới cầu Kim Thủy, là cùng ai ra ngoài?

Có ai chờ hắn trước cổng cung không?

Trên mặt hắn có nụ cười không, nơi đuôi mày khóe môi có chứa niềm vui không?

...

Giờ Dần ba khắc, Tĩnh Bảo bước xuống xe ngựa, giữa rừng người thí sinh, nàng vừa liếc mắt đã thấy Tiền Tam Nhất và Uông Tần Sinh. Cả hai cũng mặc đồng phục Quốc Tử Giám như nàng.

Tĩnh Bảo tiến lại gần, ba người nhìn nhau cười.

Uông Tần Sinh hít sâu một hơi: “Ta hồi hộp đến mức tay chân run hết cả rồi!

Tiền Tam Nhất thì hớn hở vuốt lại áo: “Ta phấn khích quá chừng, chỉ cách trạng nguyên có một bước nữa thôi!”

Tĩnh Bảo liếc mắt nhìn Tiền Tam Nhất, nhưng vừa thấy vẻ mặt hắn thì chợt hiểu tại sao hắn lại lừa tiền dễ dàng như thế.

Vẻ mặt kia căn bản không phải là “chỉ còn một bước nữa là thành trạng nguyên”, mà là “ta là trạng nguyên” rồi.

Loại tự tin ấy, thiên hạ vô song!

Vì vậy, Tĩnh Bảo chân thành tán thưởng, mỉm cười: “Trạng nguyên lang, cố lên nhé!”

“Đến giờ rồi, các thí sinh xếp hàng... xếp hàng nào!”

Tiếng gọi vừa dứt, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại, Uông Tần Sinh nhìn thấy người trên lưng ngựa lập tức cười toe toét: “Mau nhìn kìa, mỹ nhân đến tiễn ta rồi!”

Tĩnh Bảo ngẩng lên.

Mỹ nhân mặc một lớp áo trong mỏng, tóc dài xõa rối, trông như vừa bị ai đó lôi ra khỏi giường.

Trên người hắn, thứ duy nhất coi được là cây quạt xếp trong tay mà tám phần là dùng để che khuôn mặt “họa quốc ương dân” chưa kịp rửa ráy.

Cao Triều kéo cương ngựa, mặt không biểu cảm nhìn quanh, nhanh chóng thấy ba người họ trong đám đông. Hắn bỏ quạt xuống, khuôn mặt cứng đờ thoáng lộ chút ý cười ranh mãnh như chó sói vẫy đuôi.

Ba người vội vàng vẫy tay, vẻ mặt gần như sắp khóc vì cảm động.

Cao Triều nhíu mày.

Cố Trường Bình từng dặn, trước kỳ thi điện tuyệt đối không được để cảm xúc dao động quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến phát huy.

Thế là hắn chẳng khách sáo thu nụ cười lại, đổi sang vẻ mặt “mẹ kế”, giơ ngón cái lên với ba người kia.

Ngón cái vừa thu về, hắn lại vạch ngang qua cổ mình một cái.

“Mỹ nhân định giết chúng ta à?” Uông Tần Sinh cảm thấy cổ mình lành lạnh.

Tĩnh Bảo cười cong mắt: “Ý hắn là, cố gắng lên, đừng để tiên sinh mất mặt, nếu không... hắn sẽ giết chúng ta!”

“Sai rồi, hắn bảo cố gắng lên, nếu dám phụ lòng hắn dậy sớm... thì giết!” Tiền Tam Nhất lắc đầu.

“Cũng cùng ý cả thôi!”

Tĩnh Bảo kiễng chân, giơ tay làm dấu “hai ngón” với mỹ nhân trên lưng ngựa.

Trong lòng Cao Triều chấn động: “Tên nhóc này làm dấu như cái kéo, là định... cắt ta sao?”

...

Trước cửa Thừa Thiên, cấm quân trực ban đã xếp thành hàng. Thống lĩnh cấm quân Quách Trường Thành đứng ngay vị trí dễ thấy nhất, đích thân kiểm tra ba thí sinh đứng đầu kỳ thi xuân.

Đến lượt Tĩnh Bảo, Quách Trường Thành chỉ vỗ nhẹ lên vai nàng, ánh mắt lại lướt một lượt từ đầu đến chân, trong lòng dâng lên một tia khâm phục với Cố Trường Bình:

Hạng nhất Tiền Tam Nhất đã được xem là tuấn tú, vậy mà hạng nhì Tĩnh Bảo còn nhỉnh hơn một bậc. Nhãn lực chọn học trò của Cố Trường Bình quả thật không chê vào đâu được!

“Qua!”

Chữ “qua” vừa vang lên, Tĩnh Bảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi theo Tiền Tam Nhất tiến vào trong, thẳng đến cửa Phụng Thiên.

Bên trong cửa Phụng Thiên, văn võ bá quan của tam tỉnh lục bộ đã tề tựu đầy đủ.

Tĩnh Bảo đứng bên cạnh Tiền Tam Nhất, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cùng tất cả mọi người yên lặng chờ đợi Hoàng đế giá lâm.

Đợi một lúc, nàng bắt đầu thấy không thoải mái, luôn có cảm giác có ánh mắt nào đó cứ lượn lờ trên người mình. Trong lòng chợt thắt lại:

Là ai đang nhìn chăm chăm nàng vậy? 

 
Bình Luận (0)
Comment