Tĩnh Bảo đang tự an ủi mình trong lòng thì nghe thấy một trận xôn xao giữa đám đông. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lông tơ toàn thân nàng đã dựng cả lên.
Đang ngơ ngác, Cố Trường Bình đã phi thân xuống ngựa, thân mình che chắn trước mặt nàng.
Lúc này, Tĩnh Bảo mới nghe được một giọng nói quen thuộc, gào thét điên cuồng: “Ta là trạng nguyên! Ta là trạng nguyên! Tránh ra... Tránh hết ra! Trạng nguyên ở đây, còn không quỳ xuống... Buông ta ra... Buông ta ra... Ta mới là trạng nguyên!”
Tĩnh Bảo kinh hãi thò nửa cái đầu ra.
Chỉ thấy Trương Tông Kiệt bị năm sáu thị vệ đè lại, thân thể vùng vẫy điên cuồng, con dao găm trong tay hắn “keng” một tiếng rơi xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra với hắn vậy?” Tĩnh Bảo hỏi nhỏ.
“Chắc là phát điên rồi!”
“Không phải hắn mặc đồ của tú tài sao? Rõ ràng là chỉ đỗ cử nhân thôi mà!”
“Phải đó, đang yên đang lành sao lại hóa điên?”
“Ngươi không thấy hắn là ai à? Giải nguyên mùa thu, mùa xuân còn đứng hạng hơn bốn mươi, vậy mà điện thí chỉ được xếp hạng hai trăm!”
“Nhưng thế cũng đâu đến mức phát điên?”
“Ai biết được, bị ma ám cũng nên!”
“Có ma đấy! Ma đến ăn người rồi!”
Trương Tông Kiệt như xác sống trỗi dậy, “vèo” một tiếng vùng khỏi tay thị vệ, lao về phía Cố Trường Bình.
Cố Trường Bình đã sớm đề phòng, nhanh chóng lùi lại hai bước, nhét dải lụa đỏ vào lòng Tĩnh Bảo, tay nâng lưng nàng, đưa nàng lên lưng ngựa.
Vừa lên ngựa, đám thị vệ đã ùa đến, lại đè Trương Tông Kiệt xuống.
Trương Tông Kiệt như bị ma nhập, phun nước bọt về phía Cố Trường Bình, miệng thì chửi bới om sòm: “Ngươi là cái thá gì, chẳng qua dựa vào trong nhà có ít tiền thối mà thôi!
Quách Kiều Nhi, ngươi đừng đến tìm ta! Không phải ta hại ngươi! Là người cha độc ác của ngươi, nếu không phải hắn dùng tiền dụ dỗ ta, thì ngươi đã không chết... không chết...
Có ma! Có ma thật!
Nương ơi! Nương ơi! Con làm quan lớn rồi, người xem đi, người xem đi kìa, chúng quỳ cả xuống trước mặt con... Làm quan thật oai phong... Ta là đại quan, quan lớn nhất thiên hạ!”
Từng câu từng chữ, Tĩnh Bảo dường như cảm nhận được điều gì đó, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ thì Trương Tông Kiệt đã bị lôi đi.
“Tiên sinh!” Nàng cúi đầu nhìn Cố Trường Bình: “Quách Bồi Càn đã dùng tiền dụ hắn cái gì vậy?”
“Người điên nói nhảm, đừng để ý!” Cố Trường Bình ngoảnh đầu kéo Tiền Tam lên ngựa, rồi nắm tay Uông Tần Sinh tránh sang một bên, vẫy tay chào hai người trên lưng ngựa.
Xe ngựa lăn bánh, Tĩnh Bảo không hiểu sao lại thấy lòng nặng nề, không ngừng ngoái đầu nhìn lại.
Hắn đứng ngược sáng, hai tay chắp sau lưng, cả người như được ánh dương bao phủ một tầng kim quang, ánh mắt sâu lắng mà chuyên chú, tựa như cất giấu ngàn vạn lời, nhưng lại giấu kín không hé lộ lấy nửa câu.
Rốt cuộc, chỉ là một đoạn đường!
Một đoạn đường, cuối cùng cũng phải đi hết!
Sau này, nàng vào Hàn Lâm viện, hắn ẩn cư trong Cố phủ, chỉ đến lễ tết mới có thể gặp nhau. Giống như cái gì?
Giống như hai đường thẳng song song, chỉ có thể nhìn nhau từ xa, mà vĩnh viễn không có giao điểm.
Ta không muốn như vậy!
Tĩnh Bảo nhìn Cố Trường Bình lần cuối, trong lòng tự nhủ: Ta thật sự phải làm điều gì đó!
Vừa thu hồi ánh nhìn, đột nhiên một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt nàng, đồng tử chợt co lại, tai ù hẳn đi.
Sao lại là nàng ta?
Sao nàng ta lại vào kinh thành?
Lại còn giả nam trang?
Không phải nàng ta nên ở lại phủ Kim Lăng sao?
Nàng ta biết thân phận của mình, lúc này xuất hiện...
Là bạn hay là thù?
Đang miên man suy nghĩ, bóng dáng nhỏ nhắn ấy đã lùi lại phía sau, nhanh chóng biến mất giữa biển người.
Tĩnh Bảo không còn tâm trí mà thương xuân sầu thu, lập tức đảo mắt tìm A Nghiễn. Tìm hồi lâu mới sực nhớ ra A Nghiễn đang chờ ở cuối đường rước trạng nguyên!
Chết rồi!
...
Yến tiệc ở Tĩnh phủ được bày tại noãn các, đầu bếp là Tạ Bách nổi tiếng của Lầu Ngoại Lâu.
Tạ đại trù vừa nghĩ đến việc chủ nhân đỗ Thám hoa, tay cầm muôi cũng linh hoạt hơn hẳn thường ngày.
Pháo vừa nổ xong, Lục thị lập tức sai hai con rể tán tiền phát gạo. Các sĩ tử rớt kỳ thi năm nay trong thành Tứ Cửu đều kéo đến xin tiền xin gạo, mong được hưởng chút vận may của vị Thám hoa lang.
Trong không khí rộn ràng ấy, có mười mấy phụ nữ ăn mặc như bà mối cùng lúc kéo đến phủ.
Lục thị hoảng quá, vội lấy cớ trong phủ có khách quý, trốn vào phòng tìm chút yên tĩnh, để hai cô con gái tiếp khách.
Tĩnh Nhược Tố và Tĩnh Nhược Khê cố nhẫn nại nghe suốt nửa ngày trời, đợi đuổi được đám người kia đi mới lập tức chạy vào phòng mẹ.
“Thưa mẹ, hôn sự của A Bảo phải sớm định ra thôi, không thì cửa phủ chúng ta sẽ bị giẫm bằng ba tấc mất.” Tĩnh Nhược Khê nói.
Lục thị đập đùi: “Dù sao cũng là hai người của hầu phủ, ý các con thế nào?”
Tĩnh Nhược Tố suy nghĩ một lát rồi nói: “Lục tiểu thư Lục Cẩm Nguyệt ba câu nói chẳng ra nổi một câu hoàn chỉnh, dễ đối phó, nhưng mẹ nàng ta thì không phải dạng vừa;
Còn Lục Cẩm Ngọc thất tiểu thư thì tính tình bướng bỉnh, mẹ ruột lại là kẻ được chuộc ra từ chốn son phấn. A Bảo nhà ta đường đường là Thám hoa, cưới người như vậy thì không ổn.”
Lục thị nào phải không biết, chỉ là do không chọn được nên cứ do dự mãi.
Nếu không vì giả nam trang, chỉ riêng danh hiệu Thám hoa đã đủ để cưới bất kỳ tiểu thư nhà quyền quý nào trong thành Tứ Cửu.
“Mẹ, đại tỷ!” Tĩnh Nhược Khê nói: “A Bảo không giống người thường, không thể đòi hỏi quá cao, chúng ta chỉ mong cưới được một cô nương tốt, biết giữ mồm giữ miệng là được.”
Tĩnh Nhược Tố thở dài: “Trên đời này có mấy ai thật sự giữ mồm giữ miệng? Thành gia lập thất là chuyện tốt, nhưng nếu cưới nhầm người không biết điều, thì là tai họa lớn nhất.”
Một câu ấy khiến mặt Lục thị đen sì như đáy nồi, niềm vui vì con đỗ đạt lập tức bị dội gáo nước lạnh.
“Phu nhân!” Tiếng A Man vang lên ngoài cửa: “Phó đại gia đến chúc mừng rồi ạ.”
Lục thị nghe vậy, sắc mặt càng đen: “Tam cô gia có đến không?”
A Man vén rèm bước vào: “Bẩm phu nhân, Phó đại gia nói Tam cô gia không khỏe nên không đến được.”
Tĩnh Nhược Tố hỏi: “Thế tam muội thì sao?”
A Man trả lời: “Đại tiểu thư, tam tiểu thư cũng không đến!”
“Hừ!” Tĩnh Nhược Tố vỗ bàn, cười nhạt: “Hắn không khỏe suốt nửa tháng nay rồi, nếu thực sự không ổn, thì phủ mình nên bỏ tiền mời ngự y giỏi đến bắt mạch cho. Còn trẻ như vậy, đừng để mắc bệnh nan y!”
Lời này thật chua cay, nhưng lại trúng tim đen tất cả mọi người.
Tên Phó tứ gia này từ khi rớt kỳ thi thì ru rú trong phòng than thân trách phận, Tĩnh Nhược Tụ vì giữ thể diện cho chồng, suốt nửa tháng qua không dám về nhà mẹ.
Nhưng hôm nay là ngày gì chứ?
Đến cả họ hàng xa tám chín đời còn kéo đến chúc mừng, hắn lại lấy cớ không khỏe, mặt mũi còn không ló ra, nói sao cho phải?
“Tính tình tam muội cũng yếu đuối quá.” Tĩnh Nhược Khê không nói chồng, mà trách muội muội nhà mình.
“Đủ rồi, các con mỗi người bớt nói một câu!” Lục thị đứng dậy chỉnh lại áo quần, rồi dặn dò: “A Man, ngươi cầm thiệp mời của Thất gia đến phủ Mã thái y một chuyến.”
“Trong phủ đang bận rộn thế này, lấy đâu người mà đi...” Thấy mặt Lục thị sầm lại, A Man vội đổi giọng: “Phu nhân, A Man đi ngay đây ạ!”
Đợi nàng ta đi rồi, Lục thị mới quay sang hai cô con gái, nói rõ ràng từng chữ: “Một người phụ nữ muốn sống yên ổn, phải biết miệng ngọt, lòng ác, làm việc chắc tay. Tam nha đầu thì ngược lại cả ba điểm miệng vụng, lòng mềm, sẽ chịu thiệt lớn!”