Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 384

 
Đêm khuya.

Tĩnh phủ cuối cùng cũng lắng xuống, hết ồn ào rộn ràng.

Trước cổng lớn, Tĩnh Bảo đỡ Tuyên Bình Hầu lên xe ngựa. Tuyên Bình Hầu nắm lấy tay nàng, say khướt nói: “Không vào Hàn Lâm thì không vào Nội các, A Bảo à, cháu phải cho cữu cữu nở mày nở mặt đất!”

"Cữu cữu đã khen A Bảo suốt cả tối rồi, khen thêm nữa là A Bảo ngẩng cao đuôi bay lên trời mất!" Tĩnh Bảo mỉm cười: "Mau về nghỉ đi, cũng muộn rồi, mai Lễ bộ thiết đãi, còn phiền cữu cữu chuẩn bị rượu ngon món ngon nữa!"

"Nhóc con này!" Tuyên Bình Hầu cười, chỉ tay vào cháu mình.

Rèm xe buông xuống, xe ngựa từ từ lăn bánh, gương mặt Tĩnh Bảo vốn cười gượng lập tức sầm xuống. Nàng quay đầu hỏi Sử Lượng phía sau: “A Nghiễn, bên biểu thiếu gia có tin gì chưa?"

"Bẩm gia, vẫn chưa ạ."

Vừa dứt lời, đã thấy một người một ngựa phi nhanh đến.

Người kia mặc trang phục võ tướng, vừa xuống ngựa lập tức móc từ ngực áo ra một phong thư, đưa cho Tĩnh Bảo.

"Ngươi là ai?" Tĩnh Bảo nhíu mày nghi ngờ.

"Ta là người của Binh bộ, đây là thư của người hầu Từ tướng quân gửi cho Thất gia!"

Từ Thanh Sơn?

Tĩnh Bảo thoáng ngẩn ra, vội hỏi: “Hắn thế nào rồi? Từ tướng quân sao rồi?"

"Không thể tiết lộ!"

Người kia liếc nàng một cái với ý “chuyện quân cơ, đừng nhiều lời”, rồi lập tức lên ngựa, mất hút trong màn đêm dày đặc.

Tĩnh Bảo định mở thư ra xem thì thấy Lục Hoài Kỳ cưỡi ngựa chạy tới từ xa, lúc lướt qua người kia còn ngoảnh đầu liếc nhìn.

"Tiểu Thất!" Lục Hoài Kỳ nhảy xuống ngựa, thấp giọng nói: “Vẫn chưa tìm được người. thành Tứ Cửu các tửu lâu khách đ**m ta đều dò rồi, ta nghi nàng ta cố y lẩn tránh, có khi đã trốn ở vùng ngoại thành."

Sắc mặt Tĩnh Bảo hơi phức tạp, cho dù trốn ở đâu, trước hết cũng phải tìm được người cái đã.

"Biểu ca, vẫn phải phiền ngươi tiếp tục tìm, dù có như mò kim đáy bể!"

"Chuyện này..."
Lục Hoài Kỳ chần chừ: "Hay là nhờ Cao công tử giúp? Bây giờ hắn làm ở Cẩm y vệ, Cẩm y vệ muốn tìm người thì dễ như trở bàn tay!"

"Không cần!" Tĩnh Bảo lập tức từ chối: “Chuyện này không thể để lộ."

"Vậy được, ta sẽ ra ngoại thành tìm tiếp."

"Nếu có ai hỏi, ngươi cứ nói là trong phủ chạy mất một nha hoàn."

"Còn cần muội phải dặn nữa à!" Lục Hoài Kỳ lên ngựa, vừa định quất roi thì bị người kéo lấy ống quần, cúi đầu nhìn, là đôi mắt đen láy long lanh của Tĩnh Bảo và chiếc cổ trắng đến chói mắt.

"Sao vậy?"

Tĩnh Bảo mím môi, nói: “Biểu ca, làm phiền ngươi rồi. Ngày vui như vậy, lẽ ra chúng ta phải uống cho say... ta..."

"Giữa ta với ngươi mà còn khách sáo gì!" Lục Hoài Kỳ bật cười sảng khoái: “Rượu này cứ để đó, đợi khi xong chuyện, ta với ngươi uống một trận tới bến. Không say không về là ngươi nói đấy nhé!"

"Ta nói mà!" Tĩnh Bảo buông tay, vỗ mạnh vào mông ngựa.

Lục Hoài Kỳ ngoảnh đầu lại, xoa ngực thình thịch của mình, thầm nghĩ: Người xưa nói quả không sai: “Dưới đèn mới thấy người đẹp.” Nhìn thế nào cũng thấy đẹp, phải tìm cách để Tiểu Thất mặc nữ trang một lần cho mình ngắm mới được!

...

“Ẻo lả,
Gửi lời bình an!
Lúc viết thư này, trong lều lạnh lắm, ta khoác áo lông, bên tai nghe rõ tiếng gió rít, thỉnh thoảng còn có tiếng sói tru.

Có lần ta gặp cả bầy sói, ngươi không tưởng tượng nổi đâu, hàng trăm con vây quanh, cảnh tượng đó đáng sợ tới mức suýt nữa ta tè ra quần!

Dọa ta tè ra không chỉ có sói, mà còn có gió tuyết mịt mù và cái lạnh chết người nữa.

Ngươi không biết đâu, ta đã nửa tháng không tắm rồi, người ta hôi tới mức có thể hun chết ngươi!

Ăn uống cũng tệ, cơm đầy sạn, cắn phải là gãy răng như chơi! Mẹ nó, kẻ thù còn chưa giết được ta, lại bị mấy viên sạn g**t ch*t trước mất!

Cha ta sống chết không chịu hồi kinh, cứ bám lấy quân doanh, ta biết ông lo cho ta, muốn rèn luyện ta thêm chút nữa.

Mẹ ta cũng không chịu rời, bà bảo, cha ở đâu thì bà ở đó!

Cho nên, dù có phải gãy hết răng vì sạn cơm, ta vẫn thấy vui. Có ai đó nói rồi, cha còn, mẹ còn, mới gọi là nhà. Ta sống từng này năm, lần đầu tiên cảm nhận được hương vị gia đình.

Chỉ là ban đêm hơi khó chịu. Ta hay mơ thấy Quốc Tử Giám, mơ thấy ngươi. Tỉnh dậy, vẫn có cảm giác mình đang ngồi đó, tiên sinh trên bục giảng, còn ngươi ngồi trước mặt ta.

Ta ngẩng đầu là thấy cổ ngươi.

Ngươi nói xem, sao cổ của một tên đàn ông lại có thể thon như vậy, trắng như vậy, trắng đến mức ta chỉ cần nghĩ tới là... có phản ứng. Ngươi đúng là yêu nghiệt thật đấy!”

Tĩnh Bảo theo phản xạ sờ cổ, thầm nhủ: Tên này đúng là nói bậy, trắng chỗ nào mà trắng!

"Tính ngày, chắc giờ các ngươi đang điện thí rồi nhỉ. Đừng sợ, Hoàng đế cũng là người, không có ba đầu sáu tay gì cả. Nhắm mắt, hít một hơi, liều một phen là xong!

Chỉ cần làm theo cách của ta, chức Thám hoa chắc chắn là của ngươi!

Tên Tiền Tam Nhất ấy nhất định sẽ là Trạng nguyên. Nếu hắn mà không đỗ Trạng nguyên, ta giết hắn!

Viết đến đây bỗng thấy máu nóng dâng trào, phải đi làm ba chén rượu Thiêu đao trước đã rồi viết tiếp.

Rượu Thiêu đao là rượu mạnh của quân doanh, đúng nghĩa là cực mạnh đấy! Với tửu lượng của ngươi, uống một ngụm là gục luôn!

Thám hoa lang, ta hình như hơi say rồi, sao trước mắt toàn là ngươi thế này!

Không viết nữa, cầm bút không nổi.

Có thời gian thì thay ta về Quốc Tử Giám một chuyến, nhìn kỹ từng cọng cỏ, từng nhành cây bên đó giúp ta.

Ông đây nhớ nó đến phát điên!"

Thanh Sơn, hạ bút!”

Tên khốn này!

Tĩnh Bảo chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót.

Nàng như nhìn thấy cảnh bông tuyết bay rơi lên giáp sắt, vị tiểu tuớng quân trẻ tuổi ấy một tay cầm đao, một tay xoa trán, miệng nhỏ giọng than: “Không nên uống say... còn biết bao nhiêu con sói phải giết đây!”

Nàng gấp thư lại, nhét lại vào phong bì, cẩn thận đặt vào hộp gỗ.

Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, A Man tức tối xông vào.

Tĩnh Bảo vội thu lại hộp: “Sao ngươi lại về đây?”

A Man phịch một tiếng quỳ sụp xuống: “Gia ơi, Tam cô nương sắp bị ức h**p đến chết rồi, xin gia hãy làm chủ cho Tam cô nương!”

Từng chữ như sấm sét giáng vào tai Tĩnh Bảo.

“Nói!”

A Man kể lại rành mạch, hệt như Ngọc Hoài đã nói với nàng.

Tĩnh Bảo nghe xong, chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát. Một lúc lâu mới giơ tay lên, chỉ về phía nhà họ Phó, gằn từng chữ: “Tên chó chết đó... thật sự dám đối xử với Tam tỷ ta như vậy sao?”

“Còn giả được sao!” A Man căm phẫn: “Lúc đầu hỏi Ngọc Hoài, nàng còn không chịu nói. Sau này ta thấy chân nàng tập tễnh, ép hỏi mãi mới chịu khai.”

“Chân nàng ấy bị sao?”

“Bị Tam cô gia đá một cú, cả bắp chân đều tím bầm!”

“Bốp!” Tĩnh Bảo đập mạnh xuống bàn, lao ra khỏi thư phòng.

Ngoài viện, gió đêm lạnh như nước, trăng tròn treo đầu ngọn cây, gió thổi lạnh buốt khiến Tĩnh Bảo chợt tỉnh táo, bước chân cũng dần chậm lại.

“Thất gia, sao lại không đi nữa? Có cần nô tỳ gọi Đại cô gia, Nhị cô gia tới không?”

“Không cần!”

Tĩnh Bảo từ từ quay lại, dịu dàng mỉm cười với A Man, nhưng nụ cười chẳng chạm tới đáy mắt.

“A Man, đi mời Nhị tỷ và tỷ phu tới đây!”

“Dạ!”

“Khoan đã, ngươi ra khỏi nhà họ Phó bằng cách nào?”

“Nô tỳ trèo tường ra!”

“Vậy trèo lại vào đi, những ngày tới phải canh chừng tỷ ấy cho ta!”

“Dạ!”

Chốc lát sau, Cao Chính Nam và Tĩnh Nhược Khê cùng tới, hiển nhiên đã nghỉ ngơi, tóc tai còn xõa xuống.

“A Bảo, nửa đêm gọi có chuyện gì vậy?”

Tĩnh Bảo gằn từng chữ: “Phó Thành Hề là một tên cặn bã, ta muốn hắn phải chết!” 

 
Bình Luận (0)
Comment