Sự im lặng của Cố Trường Bình khiến Tĩnh Bảo suýt nữa muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt nên lời.
Phải rồi.
Chuyện Tĩnh gia, nàng vẫn chưa nghĩ thấu!
Nàng vốn luôn ghét nhất những câu chuyện tài tử giai nhân trong sách truyện, nơi mà hễ một nữ nhân gặp được nam tử tuấn tú xuất chúng, bèn chẳng màng gia đình, chẳng cần cha mẹ, chỉ một lòng một dạ muốn đi theo người kia.
Vậy mà bây giờ, nàng cũng trở thành một người như thế. Mà người đó lại còn muốn tạo phản.
Tội ấy là tội tru di cửu tộc đấy!
Nhà họ Cố chỉ còn lại một mình hắn, còn Tĩnh gia thì không phải vậy.
Chẳng lẽ nàng lại nhẫn tâm để mấy trăm miệng ăn Tĩnh gia vì đoạn tình cảm này mà chôn cùng? Nàng không làm được chuyện thất đức như vậy!
“Tiên sinh... chúng ta có thể đừng tạo phản được không?” Nàng gần như cất tiếng cầu xin.
Cố Trường Bình vẫn im lặng không đáp.
Khoảnh khắc yên tĩnh ấy trở nên kỳ lạ đến mức khó tả, như hai luồng khí vô hình đang giằng co, kéo rút, đấu trí cùng nhau.
Cuối cùng, Tĩnh Bảo cụp mắt, thất vọng. Lúc này, giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai: “Mọi người chỉ biết ta và Thập Nhị Lang cùng xuất thân từ Tô phủ, nhưng lại không biết chính vì ta, mà hắn mới bái nhập làm môn hạ của Tô Thái phó, vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể luôn kề cận, bảo vệ tính mạng ta an toàn.”
Tĩnh Bảo ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt vụt thay đổi.
“Tiên hoàng vì lời trăn trối của thái hậu lúc lâm chung, lại thêm chút tình nghĩa nuôi dưỡng thuở nhỏ, nên mới để ta sống sót. Nhưng tiên hoàng lớn lên trong cái bóng của nhà họ Cố, hận nhà họ Cố bao nhiêu thì hận ta bấy nhiêu. Không trừ cỏ tận gốc thì mãi là mối họa trong lòng.”
Giọng Cố Trường Bình giờ đã hoàn toàn khác trước: “Mỗi lần nhớ đến nhà họ Cố, nhớ đến công chúa Bình Nhạc, hắn lại nổi sát ý với ta. Nếu không phải vì lời thề kia, ta đã sớm... Cho nên, từ khi bắt đầu có ký ức, ta đã biết, ta là kẻ chỉ có hôm nay, không có ngày mai.”
“Lý ra một đứa con nít như ta, chẳng có gì gọi là ham sống sợ chết, chết đi có khi lại là một sự giải thoát. Nhưng không hiểu sao, ta lại muốn sống.”
“Để sống sót, ta không dám cười, càng không dám khóc, không dám ăn bất kỳ món gì do thái giám hay cung nữ lạ mặt mang đến, dè dặt cảnh giác với từng người tiếp cận mình. Có một lần lưỡi dao đã ra khỏi vỏ, nếu không phải ta kịp thời gọi một tiếng ‘Thái hậu’, thì dao ấy đã chém xuống rồi.”
Tĩnh Bảo nghe mà tay chân lạnh toát.
Hắn như thấy một đứa bé cô độc không ai nương tựa, co ro nơi góc tường dưới ánh tà dương nơi hoàng cung đóng kín, trong mắt là nỗi sợ hãi chẳng thể xua tan.
Lúc ấy, hắn còn chưa thể gọi là “cậu bé”, chỉ là một đứa trẻ vừa tròn ba tuổi.
“Thập Nhị Lang sau khi biết chuyện, bèn cùng ta ăn ngủ, không rời nửa bước. Hắn đến nhà họ Tô cũng vì muốn bảo vệ ta, bởi người dạy võ nhập môn cho hắn là đại bá của ta, dù chỉ dạy ba ngày.”
Chuyện xưa như gió, bất chợt ùa về.
Giọng Cố Trường Bình dần bình tĩnh lại trong cơn gió: “Ở nhà họ Tô, ta, Thập Nhị Lang và Tô Bỉnh Văn thân như thủ túc. Uyển Nhi là muội muội cùng cha khác mẹ của Tô Bỉnh Văn, cũng là muội muội của bọn ta, nàng ngây thơ thuần khiết, tài hoa tuyệt thế. Lúc thiếu niên vừa biết rung động, ta và Thập Nhị Lang đều âm thầm thích nàng ấy.”
Hiện giờ còn thích không? Tĩnh Bảo thầm hỏi trong lòng.
“Ánh mắt của thiếu niên giấu không nổi bí mật. Sau khi biết, Thập Nhị Lang đánh nhau với ta một trận, gần như cả hai đều trọng thương. Ta thề trước trời xanh rằng sẽ không giành nàng ấy với hắn. Nhưng sau này tiên hoàng ban hôn, Thập Nhị Lang không dám cãi mệnh, cưới Hạo Vương phi. Trước hôm thành hôn, hắn dặn ta phải đối xử tốt với Uyển Nhi, coi như nhường nàng ấy cho ta.”
“Đó không gọi là nhường, chỉ có thể gọi là buông tay.” Tĩnh Bảo nói thẳng thừng.
Cố Trường Bình cúi đầu nhìn nàng: “Đó là nhường. Hắn thân là vương gia, chính phi do người khác định, nhưng trắc phi thì hắn có thể tự quyết. Một người bảo vệ tính mạng ta, lại thành toàn cho hạnh phúc của ta, nếu hắn muốn có giang sơn này, thì ta sẽ cho hắn giang sơn này.”
“Còn nếu hắn muốn mạng của tiên sinh, tiên sinh cũng cho sao?”
“Cho!”
Câu trả lời thốt ra, lòng Tĩnh Bảo bỗng trở nên trống rỗng. Tình huynh đệ đó... thật sự nặng đến vậy sao?
“Vậy còn nhà họ Cố, chiếm mấy phần?”
“Ba phần.”
Cố Trường Bình nhìn ánh trăng trên mặt đất, rồi nói tiếp: “Ta sống được đến hôm nay là nhờ che chở của nhà họ Cố. Trong mắt người khác, nhà họ Cố là nghịch thần tặc tử, là công cao lấn chủ, là kẻ mà long ỷ không thể chấp nhận cho ngáy ngủ bên cạnh. Nhưng trong mắt ta, nhà họ Cố là ‘một tướng công thành, vạn cốt khô’, là ‘da ngựa bọc thây, trung lương tận hiến’, là gốc rễ của ta.
Người không thể sống mà không có gốc rễ. Lý lẽ quân thần, với ta mà nói chỉ là trò bịp bợm, chẳng qua là khi chim hết thì cung bị cất.”
Hắn nói đầy xót xa: “Vì nhà họ Cố, ta chỉ muốn rửa sạch tiếng xấu. Mà cách duy nhất để làm được điều đó là để Thập Nhị Lang lên ngôi. Tĩnh Văn Nhược, đời người sống một lần, cuối cùng cũng sẽ chết, nếu ta không làm được những điều này, thì không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nhà họ Cố. Đó là tất cả lý do của ta.”
Trong lòng Tĩnh Bảo bỗng dâng lên nỗi hoảng hốt, không biết nên đối mặt thế nào.
Hắn nói đều đúng cả, không một chữ nào là sai.
Lúc này, Cố Trường Bình lại nói: “Trước đây, trái tim ta quả thật đặt nơi Tô Uyển Nhi, một người thông minh lanh lợi như nàng ấy, thiên hạ này chẳng có mấy nam nhân không động lòng. Nhưng sau này...”
“Sau này thế nào?”
“Sau này...”
Cố Trường Bình hơi lặng người, ánh mắt dịu lại: “Sau này nàng xuất hiện, nữ cải nam trang vào Quốc Tử Giám, sánh vai cùng nam nhân, vì gánh vác Tĩnh gia mà dám liều bị lộ thân phận, thậm chí là mất đầu.
Ta bỗng thấy, nàng giống như một phiên bản khác của chính mình, dù biết không thể thoát khỏi số mệnh, nhưng vẫn kiên định bước về phía trước.”
Hắn bất giác luôn dõi theo, luôn giúp đỡ, rồi khiến bản thân từng bước chìm vào.
Mà đã chìm vào, thì không muốn thoát ra nữa.
“Tiểu Thất!”
Hắn bất ngờ vươn tay, chạm vào mặt Tĩnh Bảo, đầu ngón tay hơi lạnh: “Ta không phải kẻ vô tình. Tâm ý của nàng đối với ta thế nào, thì đối với nàng cũng như vậy.”
Còn hơn thế nữa.
Vài chữ sau cùng, Cố Trường Bình giữ lại nơi cổ họng, không nói thành lời.
Tĩnh Bảo bỗng thấy đầu óc choáng váng như thể đã uống ba chén rượu nếp, hoặc là vừa mộng du một trận.
Âm thanh bên tai như vọng qua một lớp màn lụa từng chữ đều nghe rõ, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu rõ ý nghĩa.
Hắn nói gì vậy?
Gì mà tâm ý của ta, tâm ý của nàng?
Với lại, sao người này lá gan như thế, dám sờ mặt nàng...
Tĩnh Bảo ngẩng đầu nhìn hắn.
Đường nét lông mày, sống mũi của hắn dưới ánh trăng trông thật tuấn tú dị thường, trong mắt phản chiếu rõ bóng hình của nàng.
Vậy nên...
Hắn đang nói rằng hắn thích ta!
Hắn Thích! Ta!
Khi Tĩnh Bảo cuối cùng cũng phản ứng kịp, bàn tay lành lạnh của Cố Trường Bình đã rụt lại.
“Giữa chúng ta, chỉ thích thôi... thì chưa đủ!”
Hắn nói: “Ta có việc phải làm, nàng cũng có gánh nặng của mình. Ta đã suy nghĩ thay cho cả hai, nhưng không tìm ra con đường nào có thể đi chung. Ta có thể ích kỷ với tất cả mọi người, duy chỉ với nàng...”
Cố Trường Bình bắt đầu cạn lời, không biết nên tiếp tục thế nào, chỉ đành thở dài một tiếng.
“Tiên sinh?”
Giọng Tĩnh Bảo nghẹn lại.
Nàng có linh cảm, chiếc khăn tay kia là hồi ức cuối cùng mà hắn để lại.
“Tiểu Thất, tiên sinh dạy nàng thêm một đạo lý cuối cùng!”
Gió đêm bất chợt nổi lên xào xạc, Cố Trường Bình hít một hơi gió lạnh, lòng ngực mát lạnh, cả người cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Thế rồi hắn nói: “Phúc không thể hưởng hết, lời không thể nói tận, chúng ta đi được đến đây đã là kết quả tốt nhất rồi.”