Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 397

 
Trong phòng bao, lặng như tờ.

Chỉ còn lại tiếng tim đập.

“Tiểu Thất Tĩnh, từ trước tới nay gan của ngươi vẫn lớn như thế sao?” Bàn tay Cố Trường Bình đặt bên người dần siết lại thành nắm đấm.

“Không phải vậy!” Tĩnh Bảo chỉ vào chén rượu, ánh mắt sáng rực rỡ đến chói mắt: “Còn phải tùy chuyện, tùy người, và phải nhờ đến thứ này nữa.”

“Tĩnh Tiểu Thất!”

“Mẹ ta, chị ta, họ đều gọi ta là A Bảo, như trân châu bảo ngọc.”

Một lúc sau, nàng lại nói: “Nhất định người nghĩ ta điên rồi.”

Không sai, ta đúng là điên rồi!

Chiếc khăn tay ấy, cây trâm ấy, chiếc đèn ngựa nhỏ ấy không nên chỉ là ký ức duy nhất. Nàng còn muốn nhiều hơn thế.

Bỗng trong ngực Cố Trường Bình dâng lên một cơn phẫn nộ khó tả vì chính mình, và vì nàng.

Mọi thứ trên đời, kể cả thiên hạ này đều có thể tính toán, duy chỉ có lòng người là không thể.

Không những không thể, mà còn không thể khống chế.

Cũng giống như bây giờ, trái tim hắn cũng muốn điên một lần.

“A Bảo...”

Cố Trường Bình cúi đầu nhìn nàng, chỉ cách nhau gang tấc, dịu dàng nói: “Thật ra, gan của nàng... còn có thể lớn hơn nữa.”

Hô hấp, hoàn toàn rối loạn rồi.

Loạn đến mức không thể tưởng tượng được!

Thì ra chỉ cần hắn bằng lòng, cũng có thể mê hoặc lòng người đến vậy.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn lưa thưa, thực khách trong quán vừa uống rượu vừa chơi oẳn tù tì, có người hò hét, có người khóc lóc, có người cười lớn, tất cả tan vào màn đêm.

Trong phòng.

Một tay hắn ôm eo nàng, một tay đỡ lấy gáy nàng.

Lông mi nàng run rẩy, chẳng phải vì sợ, mà là vì trong lòng như bị treo lơ lửng, không với tới trời, cũng chẳng chạm được đất.

Đôi môi của hắn rất mềm, cứ như một áng mây trôi, một giọt mưa nhẹ, một làn gió mát...

Tĩnh Bảo cảm thấy, trái tim nàng cuối cùng đã có nơi để tựa vào.

Đêm nay, đẹp biết bao!

Cố Trường Bình rời khỏi Lầu Ngoại Lâu, vén rèm bước lên xe ngựa.

Bên trong, Ôn Lư Dụ đang ngồi xếp bằng, tay cầm tách trà ấm, ánh mắt nheo lại, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Không để ý đến người kia, Cố Trường Bình lặng lẽ ngồi vào chỗ.

“Khát không?” Ôn Lư Dụ rót thêm một chén trà đưa sang.

Cố Trường Bình biết người này quen lăn lộn chốn phong nguyệt, đôi mắt lại độc và sắc như dao, chắc chắn đã nhìn ra điều gì đó, nên cũng không giấu nữa.

“Người trong lòng ta là hắn!”

Ôn Lư Dụ cười toét miệng, chỉ tay nói: “Nếu ta có thích nam nhân, ta cũng chọn hắn. Tên tên nhóc đó đúng là rất mê người!”

“Vừa mới chia tay rồi.”

Nụ cười của Ôn Lư Dụ cứng lại: “Tại sao? Vì hắn là nam nhân? Hay vì hắn là học trò của ngươi?”

“Không phải.”

Cố Trường Bình lắc đầu: “Vì chuyện ta định làm, ta không muốn kéo hắn vào.”

“Hắn biết rồi sao?”

“Đoán được rồi.”

“Quả là Thám hoa mà!” Ôn Lư Dụ thở dài: “Nhìn vẻ mặt hắn, dường như không buông bỏ được.”

Cố Trường Bình bật cười tự giễu: “Xem ra hắn cũng là một tên ngốc biết điều.”

“Hắn còn cả Tĩnh gia, không cô thân một mình giống ta, quen sống buông thả, lên trời xuống đất đều theo ý mình.”

Ôn Lư Dụ như chợt nghĩ đến gì đó, sắc mặt thay đổi: “Nếu hắn đã đoán được, lại không thể cùng ngươi đi một con đường, ngươi chắc chắn hắn sẽ không bán đứng ngươi chứ?”

“Không!”

“Tại sao?”

“Vì hắn là Tĩnh Thất!”

Câu này là gì chứ?

Có tình uống nước cũng no sao?

Nghe thôi cũng thấy ê cả rắng!

“Cố Trường Bình, ngươi biết vì sao ta lăn lộn giữa chốn hoa lệ bao năm mà chưa từng vướng víu một ai không?”

Ôn Lư Dụ hừ một tiếng, lộ ra vẻ tàn độc hiếm thấy: “Bởi vì một khi rơi vào lưới tình, đầu óc sẽ mơ hồ, nóng lên, rồi hóa hồ đồ. Dùng mỹ nhân đùa giỡn chư hầu, kết cục đều là vong quốc. Còn ngươi, quá tin vào một nữ nhân, hậu quả là cả đám phải mất đầu!”

Thấy Cố Trường Bình không hề dao động, Ôn Lư Dụ giận dữ: “Cố Trường Bình, mẹ nó chứ, giờ ta còn chưa muốn chết! Ngươi nhất định phải giết hắn!”

Cố Trường Bình nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng kia, trong lòng hiểu ra mình không nên nói quá nhiều với hắn.

Nhưng người này đã đem cả tính mạng giao vào tay hắn, nếu ngay cả hắn cũng giấu, thì thật khó nói cho thấu tình đạt lý.

“Ngươi không tò mò vì sao trước đây ta thích nữ nhân, bây giờ lại thích một nam nhân sao?”

“Không phải vì bị Tô Uyển Nhi k*ch th*ch à? Có gì đáng tò mò đâu.”

“Tô Uyển Nhi không quan trọng đến vậy đâu!”

Cố Trường Bình hạ giọng: “Nàng từng chủ động nói cho ta biết nàng là nữ. Đến điểm yếu nhất cũng đưa ta rồi. Ta có thể không tin sao?”

Gương mặt Ôn Lư Dụ như bị sét đánh trúng, ngẩn người hồi lâu vẫn chưa định thần lại.

Nữ nhân?

Nữ nhân?

Thám hoa lang lại là một nữ nhân?!

“Bốp!”

Hắn tự tát mình một cái thật đau!

“Nàng... Nàng ấy đúng là...”

Cố Trường Bình nắm lấy áo hắn, sát khí bừng hiện lên trong mắt: “Nếu ngươi dám để lộ nửa chữ, ta sẽ giết ngươi trước!”

“Ta...”

Ôn Lư Dụ cúi đầu, đập trán lên bàn “bốp bốp” mấy cái: “Ôi trời ơi, Tĩnh huynh đệ à, ngươi đúng là con mẹ nó... điên hơn cả ta nữa!”

Cả đêm đó, Ôn Lư Dụ trừng mắt đến sáng, không sao ngủ được.

Hắn thật sự không thể hiểu nổi, Tĩnh Thất làm sao lại có thể giả thành nam nhi mà đi thi đến mức thành Thám hoa lang.

*

Đêm đó, Tĩnh Bảo thì không có lấy một giấc mộng.

Lúc mở mắt ra, tay nàng đưa lên môi.

“Chuyện tối qua” là thật, trên môi vẫn còn hơi ấm của hắn, còn có sự dịu dàng, quấn quýt khó diễn tả thành lời.

Tĩnh Bảo chui đầu vào chăn, mãi đến khi gần nghẹt thở mới bật dậy: “A Man?”

A Man vội vã chạy vào: “Gia?”

“Bảo ca ngươi đi gọi đại tỷ về, nói ta có chuyện gấp.”

“Vâng!”

“Lát nữa, sau khi ăn sáng, gọi cả mẹ và Nhị tỷ tới đây.”

“Vâng!”

A Man đang định bước ra, lại nghe người phía sau thấp giọng nói: “A Man, ta sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu, các ngươi yên tâm đi!”

A Man run lên một cái, quay đầu nhìn chủ tử nhà mình.

Trong ánh sáng ban mai, Thất gia xõa tóc, nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, trên mặt là vẻ cô đơn khó tả.

Nhớ lại kẻ khách không mời đêm qua, rồi cảnh gia mình say mèm, A Man cuối cùng cũng nhìn rõ một điều: Tình cảm giữa gia và tiên sinh, vừa chớm nở... đã sắp lụi tàn mất rồi!

*

Trong thư phòng, mọi người đã có mặt đông đủ.

Tĩnh Bảo đi thẳng vào vấn đề: “Gọi mẹ và hai tỷ tỷ đến đây, là để nói mấy chuyện. Việc đầu tiên là chuyện hôn nhân của con.”

Lục thị vội nói: “A Bảo, mẹ vừa hay cũng định nói với con về việc này. Mẹ và hai tỷ con đã bàn tính rồi...”

“Mẹ!” Tĩnh Bảo cắt lời: “Con đã quyết định rồi đời này, không thành thân, không sinh con.”

Lời vừa dứt, khăn trong tay Lục thị rơi xuống đất, hai người chị cũng đều hiện vẻ kinh hoảng.

Tin này, thật sự quá chấn động!

“Giả là giả, không thể thành thật. Dù mẹ được cưới về có khéo léo giỏi giang thế nào, cũng không phải máu mủ ruột rà.
Mẹ, các tỷ có thể vì A Bảo mà chôn bí mật này theo xuống mồ.
Còn người ấy liệu có thể không?”

Tĩnh Bảo lắc đầu: “Ta sợ thua, không dám đánh cược!”

“A Bảo?”

“Đại tỷ, để muội nói hết đã!”

Tĩnh Bảo hít sâu, rồi nói tiếp: “Một lời nói dối, cần đến một ngàn, mười ngàn lời nói dối khác để che đậy nó.
Lấy vợ thì phải sinh con. Đến lúc đó, mẹ lại phải lo lắng chuyện con cái cho A Bảo.
Nhưng con cái ở đâu ra?” 

 
Bình Luận (0)
Comment