Tại trang viên nước nóng, Cố Trường Bình đang đọc sách dưới đèn.
Cố Dịch rúc người trong ghế, đầu gật gù buồn ngủ. Gia đúng là kiên nhẫn thật, đợi cả nửa ngày mà sắc mặt chẳng chút bồn chồn.
Đột nhiên, cửa "két" một tiếng mở ra, một thị vệ bước vào: “Thưa tiên sinh, Ninh vương đến rồi."
"Quả nhiên là đến rồi!"
Cố Dịch lập tức bật dậy, còn Cố Trường Bình thì chỉ ngẩng đầu khỏi trang sách: “Bảo hắn đi ngâm suối trước đi, ta đọc hết trang này sẽ ra."
Cố Dịch suýt cười thành tiếng.
Người ta đến rồi mà gia vẫn không vội ra gặp, đúng là ra dáng thật!
Người thân cận như hắn còn nghĩ vậy, huống gì là Ninh vương đang gấp rút chạy đến.
Lý Quân Quyền nghiến răng, cởi ngoại bào, bước vào bồn suối nóng, sắc mặt nặng như chì.
Khi hắn đang nóng lòng chờ đợi, cơn giận âm ỉ trong lòng, thì Cố Trường Bình ung dung bước đến, gương mặt tuấn tú hiện lên sự áy náy: “Để vương gia phải đợi lâu rồi."
Sắc mặt Lý Quân Quyền giãn ra đôi chút, song giọng điệu vẫn khó chịu: “Ngươi cũng biết để ta đợi!"
Cố Trường Bình chỉ cười, cởi áo ngoài, bước vào bồn nước.
Lý Quân Quyền thầm giật mình, một l tiên sinh dạy học mà thân thể lại rắn rỏi không thua gì võ tướng?
Trong ký ức hắn, tên này từ nhỏ đã ốm yếu, đến cả mèo hoang trong cung còn to khỏe hơn hắn mấy phần.
Cố Trường Bình ngồi vào bồn nước, duỗi người, đặt tay lên mép bồn, uể oải nói: “Giờ này, ta với vương gia xem như là... thành thật đối mặt rồi chứ?"
Một câu hai nghĩa.
Lý Quân Quyền cười nhạt: “Ban ngày ngươi hẹn nội tử ta đến trang viên, 'cô nam' là chỉ tân đế, 'quả nữ' là chỉ phủ Ninh vương.
Tân đế muốn tước phiên, Ninh phủ ta cô đơn không chỗ dựa, cho nên ngươi mới bảo có kêu cũng vô ích; liều chết phản kháng thì thế yếu, chẳng khác nào trứng chọi đá.
Ngươi còn dạy nội tử ta cách thứ ba, là cầu viện Hạo Vương, liên thủ chống lại kẻ địch!"
Sắc mặt Lý Quân Quyền trầm xuống, hạ giọng quát: “Cố Trường Bình, ngươi to gan thật, có biết lời ngươi vừa nói nếu đến tai hoàng thượng, không chỉ ngươi chết không toàn thây, mà ngay cả phủ Hạo vương cũng có thể bị tru di cửu tộc không?"
"Vậy... vương gia định tố giác ta sao?"
Cố Trường Bình cúi đầu cười nhạt: “Ta chỉ là một cô hồn dã quỷ cuối cùng của nhà họ Cố, chết thì cũng là giải thoát. Còn ngài, cả dòng họ mấy trăm người nếu bị tước đất phong, bị thu binh quyền, thì sống hay chết, chẳng phải đều khó như nhau sao?"
Câu nói đó như một mũi dao đâm thẳng vào tim Lý Quân Quyền.
"Chết thì chưa chắc, hoàng thượng còn cần thể diện. Nhưng sống, e cũng chỉ là sống trong nhục nhã.
Kẻ đầu tiên đạp ngài chính là nhà họ Vương. Một tay của Vương Dương đã bị ngài đánh gãy, đợi ngài thất thế, họ sẽ báo thù thế nào?"
Cố Trường Bình nhìn vẻ mặt xanh xám lẫn lộn của Lý Quân Quyền, lại thong thả nói tiếp: “Kẻ thứ hai đạp ngài, e là những vương gia ở các đất phong khác.
Ngài giao quyền, giao binh, trở thành một vương gia nhàn tản.
Còn họ thì sao?
Họ có cam tâm giao nộp không?"
Mi mắt Lý Quân Quyền giật mạnh.
"Có lẽ là không cam tâm." Cố Trường Bình mỉm cười tự giễu: “Nếu là ta thì cũng không cam tâm. Luật lệ là do Thái Tổ lập ra, đất phong là do tiên đế ban cho. Dựa vào đâu mà phải giao lại?"
Đúng vậy, dựa vào đâu mà giao lại?
Ngày trước, Thái Tổ khai quốc, để củng cố biên cương mới chia đất phong cho các con.
Mới chỉ qua vài chục năm yên ổn đã muốn "giết lừa lấy thịt" rồi sao?
Thấy sắc mặt Lý Quân Quyền xám ngắt như tro, biết trong lòng hắn đã kinh hoảng đến cực điểm, Cố Trường Bình thở dài: “Vương gia à, giao hay không giao... đều là con đường chết!"
Tim Lý Quân Quyền như bị siết chặt.
Là con đường chết!
Tiến cũng chết, lùi cũng chết!
Cố Trường Bình từ từ dịch lại gần, hạ giọng: “Không chỉ riêng ngài, mà là con đường chết của tất cả các vương gia."
Lý Quân Quyền sợ hãi nhìn hắn. Cố Trường Bình lúc này không còn vẻ ung dung, mà thay bằng vẻ mặt nặng nề, nghiêm trọng: “Vương gia, ta phụng lệnh Hạo Vương, mời ngài đến đây bàn chuyện quốc gia đại sự.
Ý của ngài ấy là: đặt mình vào chỗ chết, mới có thể sống lại."
"Ngươi... các ngươi..."
Lý Quân Quyền hoàn toàn mất kiểm soát, người run bần bật.
Đặt mình vào chỗ chết để cầu sinh, chẳng phải là... tạo phản sao?
Tạo phản là tội diệt tộc!
"Vương gia!"
Cố Trường Bình buông tiếng thở dài: “Chuyện này trọng đại, ngài có do dự cũng là chuyện thường. Nhưng mười lăm ngày nữa là thời hạn cuối cùng hoàng thượng cho ngài.
Rốt cuộc là đi hay ở... thiên hạ đều đang nhìn cả!"
Toàn thân Lý Quân Quyền như bị rút hết sức lực, lặng im hồi lâu không nói nổi một lời.
...
"Gia?"
Cố Dịch đưa áo sạch đến: “Xem ra Ninh vương đã lung lay rồi."
Cố Trường Bình vừa cài nút cuối cùng, mới từ tốn nói: “Chỉ lung lay thì chưa đủ, còn phải nhóm thêm một mồi lửa nữa."
"Nhóm lửa thế nào ạ?"
Cố Trường Bình im lặng giây lát rồi nói: “Bắt đầu từ Vương Dương bị gãy tay."
"Ý của gia là?"
"Vương Dương bị gãy tay là vì quận chúa, hai nhà đã kết thù.
Nếu lúc này có tin đồn rằng sau khi bị tước phiên, nhà họ Vương định thay Vương Dương cầu thân quận chúa, ngươi đoán phủ Ninh vương sẽ thế nào?"
Mắt Cố Dịch sáng bừng lên, lửa này mà cháy, đến người yếu đuối như Ninh vương cũng phải nổi điên.
"Gia, thuộc hạ lập tức đi làm!"
"Khoan đã." Cố Trường Bình gọi giật lại: “Người đã chuyển vào Ôn gia rồi chứ?"
Cố Dịch thoáng sững người, rồi hiểu ra là đang hỏi đến chuyện của Thất gia.
"Bẩm gia, đã chuyển vào rồi. Nhưng gia thật sự yên tâm sao? Người kia mảnh mai như vậy, mà Ôn Lư Dụ thì háo sắc, lỡ như..."
"Hắn chỉ chơi bời với loại đàn bà phong trần, chứ không đụng đến phụ nữ đàng hoàng!"
Cố Trường Bình ngừng một chút, nói tiếp: “Chỉ có sắp xếp ở đó, sau này lỡ có chuyện gì, cũng có thể nói là người được Ôn Lư Dụ cứu ra từ sào huyệt thổ phỉ."
Cố Dịch lúc này mới bừng tỉnh.
Ôn Lư Dụ là người có thế lực cả đen lẫn trắng, cứu người từ nơi đó không phải là chuyện khó.
Gia vì Thất gia, đúng là tính toán đến tận cùng.
Cố Dịch lặng lẽ nhìn Cố Trường Bình, nói: “Vừa rồi ám vệ truyền tin, nhị thiếu gia phủ Tuyên Bình Hầu bị đánh."
"Vì sao?"
"Nghe nói... là vì Thất gia."
Câu chưa nói hết, Cố Trường Bình đã hiểu rõ, khoé mắt cay xè, cõi lòng xao động.
Kiếp trước, Lục Hoài Kỳ cùng cả nhà bị lưu đày. Hắn mệnh lớn, không chết trên đường cũng không chết nơi biên ải, sống đến ngày đại xá thiên hạ.
Sau khi hồi kinh, Tĩnh Bảo cưu mang hắn.
Thế gian không còn Lục nhị gia kiêu ngạo ngang tàng, mà có một Lục gia chuyên đi buôn kiếm bạc, luôn ở bên cạnh Tĩnh Bảo.
Tiểu yêu tinh này...
Quả thật là khiến người khác không thể rời mắt!
...
Mà tiểu yêu tinh đó lúc này vẫn đang quỳ im lặng, không nói một lời.
Tuyên Bình Hầu rốt cuộc không kìm được, đập bàn hét lớn: “A Bảo! Con với cái tên súc sinh đó rốt cuộc là..."
"Cả cữu cữu cũng nghi ngờ con sao?"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, đường hoàng trả lời: “Con là người đọc sách thánh hiền, sao có thể làm chuyện mất thể diện, ô nhục tổ tông như thế?
Dù có thật đi chăng nữa, con bỏ mặc bao nhiêu thanh niên tài tuấn trong Quốc Tử Giám không để ý, lại đi giày vò người nhà mình?
Con làm vậy để được cái gì chứ?!"