Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 435

Chương 435: Không thể giấu được nữa

“Quả thật... chẳng còn gì thú vị!”

Thịnh Vọng vắt một chiếc khăn lông nóng, cẩn thận lau tay cho nàng, từng ngón tay một đều được lau sạch.

“Tiểu Vọng tử hầu hạ tiểu thư đi ngủ thôi, đêm đã khuya rồi.”

“Không cần ngươi hầu hạ.”

Cố Ấu Hoa ngoan ngoãn trèo lên giường: “Ngươi sang phòng Lục ca xem thử, hỏi huynh ấy muốn ăn đêm gì, đừng để huynh ấy ăn mấy món dầu mỡ. Phải rồi, Trường Bình đâu? Trường Bình đã ngủ chưa?”

Thịnh Vọng: “...”

Sắc mặt Cố Ấu Hoa lập tức thay đổi: “Kêu nó dậy, bắt nó luyện võ! năm trăm cú đá chân còn chưa xong, sao nó dám ngủ được!”

“Tiểu thư?”

“Mau đi đi!”

Ánh mắt Cố Ấu Hoa như muốn giết người.

“Được, được, tiểu Vọng tử đi ngay.”

Thịnh Vọng bước ra khỏi phòng, một mình lặng lẽ đứng dưới mái hiên, vành mắt dần đỏ hoe.

Nhiều năm trước, hắn đã biết nàng... nổi điên.

Cố gia sụp đổ đột ngột, vị hôn phu ruồng bỏ, Lục gia chết thảm, thiên hạ dẫm đạp...
Khách đầu tiên của nàng là Tào Minh Khang.

Tên chó săn mượn thế họ Cố để thăng tiến, xoay người lập tức lộ ra bộ mặt sói, đè người con gái từng huy hoàng nhất của Cố gia, nay trở nên thấp hèn nhất dưới thân mình.

Đêm hôm ấy, hắn trốn trong hồ nước lạnh lẽo, nghe rõ mồn một tiếng th* d*c dồn dập từ trên thuyền truyền xuống, từng tạng phủ, từng khớp xương, từng sợi tóc của hắn như đều bị xé toạc, đau đến muốn chết.

Đó là người mà hắn nguyện nằm dưới chân cung phụng cả đời!

Mối hận khắc cốt như rượu cũ lâu năm, càng để càng đậm, cuối cùng, chính tay hắn đã giết Tào Minh Khang.

Cố Trường Bình chỉ biết rằng hắn ra tay vì nhân tình của Lục gia.

Thật ra... là vì chính hắn.

Những năm qua, hắn giết người như ngóe, tàn độc khát máu, từ một tiểu thái giám hèn mọn từng bước trèo lên làm thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, dưới chân là núi xương sông máu.

Hắn không sợ xuống địa ngục.

Bởi vì chỉ có quyền lực tuyệt đối mới có thể khiến Tầm Hương Các không bị bắt nạt, mới có thể tồn tại công khai giữa kinh thành.

Ngày đó lục soát Tầm Hương Các, hắn lấy cớ thay áo quần để đánh ngất nàng rồi bí mật đưa đến căn nhà nhỏ này giam giữ.

Hắn không sợ nàng bị Cẩm Y Vệ làm khó, vì có hắn ở đây, chẳng ai dám đụng đến nàng. Hắn chỉ sợ ba chữ Phác Vân Sơn, sẽ lại khiến những vết thương đầy mình của nàng lần nữa bật máu.

Phát điên cũng tốt, ít ra mỗi ngày nàng đều vui vẻ.

Những chuyện cũ ấy đối với nàng mà nói... sống còn khổ hơn chết. Hắn sao nỡ để nàng chịu cảnh đó?

Thịnh Vọng khẽ thở dài một hơi.

Nhưng bây giờ thì sao?
Hắn nên làm gì đây?
Tiếp tục giấu nàng ở đây, mặc cho Cẩm Y Vệ và Cố Trường Bình lật tung cả kinh thành? Hay... đưa nàng về?

Thịnh Vọng đi tới bên cửa sổ, dùng ngón tay chọc thủng một chỗ trên giấy dán, ghé mắt nhìn vào.

Người con gái trong phòng trở mình, để lộ chiếc cổ trắng như ngọc của thiếu nữ, năm tháng hành hạ nàng, nhưng cũng ưu ái nàng.

Tiểu thư cao quý của ta, Tiểu Vọng tử có nên giam giữ người suốt đời không?

...

Thịnh Vọng mang tâm sự nặng nề rời khỏi viện. Mới đi vài bước, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, hắn ngửi thấy hơi thở của người sống.

“Ai đó?”

Thịnh Nhị bước ra từ bóng tối. Thịnh Vọng trở nên lạnh lùng, thần sắc cũng biến đổi kỳ lạ: “Ngươi... theo dõi ta?”

“Cha nuôi đi làm nhiệm vụ, lúc nào cũng viện cớ đổi áo quần, con nghĩ mãi vẫn thấy kỳ lạ. Người là do cha giấu đúng không!”

Ánh mắt Thịnh Vọng hơi co lại, lộ ra sát ý.

Thịnh Nhị hạ thấp giọng nói: “Cha về nói thật với con, cha và Cố Ấu Hoa có quan hệ gì mà dám liều mạng ra tay cứu nàng? Nhưng bây giờ, con phải đưa bà ấy về, Cẩm Y Vệ sớm muộn cũng sẽ tìm tới. Cha giấu không được đâu, đến lúc đó...”

Thịnh Nhị nhìn hắn thẳng thắn: “Cha nuôi cho con một mạng, con không thể trơ mắt nhìn cha vì một người đàn bà mà đánh mất tiền đồ to lớn.”

“....” Thịnh Vọng mặt co giật.

“Trèo lên vị trí này đâu dễ, một khi rơi xuống, sẽ bao nhiêu người mong nhìn cha chết.”

“Lấy lý do gì mà đưa nàng về?”

Thịnh Vọng có chút ngượng ngùng. Tên nhóc này xưa nay thông minh, mắt lại tinh, không có gì giấu nổi nó!

“Đơn giản!”

Thịnh Nhị bỗng nhe răng cười: “Với Cố Trường Bình thì cứ nói thật, hắn sẽ ghi nhớ ân tình của cha; còn với bên ngoài thì bảo bà ấy đánh vào đầu Cẩm cô rồi tự bỏ trốn. Dù sao thì bà ấy... là người điên mà!”

“Không được nói nàng điên.”

“Không điên, sao chạy ra ngoài được?”

“Ngươi...” Thịnh Vọng tức giận: “Mau đi sắp xếp!”

“Rõ!”

“Quay lại!”

“Cha còn dặn gì?”

“Ta với nàng...”

“Hiểu rồi, chỉ là một đoạn vương vấn thôi.”

“Không phải vương vấn, mà là trả nợ!”

Thịnh Vọng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Nợ tình. Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ có thôi.”

Thịnh Nhị bĩu môi khinh thường, hắn chẳng tin vào thứ gọi là nợ tình.

Đàn ông đều là thứ gì đâu!

...

“Gia!”

Cố Trường Bình chợt ngồi bật dậy, thì “ai da” một tiếng, da đầu đau đến lạnh sống lưng.

“Dính rồi!”

Tĩnh Bảo đỏ bừng cả tai, vội vàng gỡ mấy sợi tóc bị vướng vào khuy áo trước ngực hắn: “Gỡ ngay đây!”

Cố Trường Bình nhìn nàng, ngẩn người trong chốc lát. Nhớ lại chuyện “không đứng đắn” mình làm lúc trước khi ngủ, mặt hắn cũng hơi đỏ.

“Không vội.”

“Vâng.”

Nàng khẽ đáp, trong lòng lại càng sốt ruột. May mà tóc không bị vướng chặt, chỉ vài ba cái đã gỡ ra.

Cố Trường Bình xuống giường, khoác áo, mở cửa.

Tề Lâm đảo mắt liếc hắn một vòng, không dám nhìn nữa, cúi đầu nói: “Gia, Thịnh Nhị xin cầu kiến!”

“Có tin tức của cô mẫu rồi sao?”

Cố Trường Bình mừng rỡ, áo chưa cài xong đã lao ra ngoài. Nhưng vừa đi vài bước, nghĩ đến người trong phòng, lại vòng về nói: “Mau xuống giường, cùng ta đi nghe xem!”

Nghe vậy, Tĩnh Bảo chẳng cảm thấy gì bất thường, nhưng mặt Tề Lâm thì như bị rút hết máu.

Tuy nói gia và Thất gia là sớm muộn thôi, nhưng...

Chưa cưới mà đã ngủ chung giường?!

Cố gia là danh môn lễ giáo, dù có cưới nam tử cũng phải làm đủ tam môi lục lễ.

Thế này, thế này... chẳng phải để người ta bàn ra tán vào sao?

Một bóng người lướt qua, Tề Lâm nhanh tay kéo lại, vẻ mặt đau khổ như táo bón: “Thất gia, chờ một chút.”

“Sao vậy?” Tĩnh Bảo không hiểu.

“Ngài... hắn... ta...”

Tề Lâm đầu óc rối như tơ vò, giậm chân nói: “Thôi, các người vui là được!”

“Vui! Vui mà!”

Tĩnh Bảo đang sốt ruột, hoàn toàn không nghe rõ Tề Lâm đang nói gì, thuận miệng đáp một câu rồi chạy theo luôn.

Hai người này thật sự đã ngủ với nhau sao?!

Tề Lâm thò đầu nhìn chiếc giường lộn xộn, đột nhiên cảm thấy khó thở!

Chẳng lẽ... có thai rồi?

“Bốp...”

Tề Lâm giơ tay tự tát mình một cái.

Hai tên đàn ông, có thai cái rắm!

...

Thịnh Nhị gặp Cố Trường Bình, chỉ nói đúng một câu: “Người là do hắn giấu, đi theo ta!”

Hắn là ai, Cố Trường Bình chẳng cần đoán nhiều.

Ánh mắt bốc lửa nhìn Thịnh Nhị, sau đó nghiêng mình cúi chào thật sâu: “Thay ta... cảm ơn hắn!”

Cũng biết điều đấy!

Thịnh Nhị chớp mắt, quay người đi trước.

Cố Trường Bình vừa định đuổi theo thì bị Tĩnh Bảo kéo tay lại.

“Tiên sinh?” 

 
Bình Luận (0)
Comment