Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 449

Chương 449: Thất gia đồng ý đánh cược

Trong hộp thức ăn có ba món mặn, một món canh, còn có cả một đĩa thịt vải đã được bóc sạch bóng loáng, trong suốt như ngọc.

“Tề Lâm nói, cơm canh là do đầu bếp chuẩn bị, nhưng đĩa thịt vải kia là do...”

A Nghiễn liếc trộm sắc mặt Thất gia, biết điều mà ngậm miệng lại.

Cho nên!

Đây là điều hắn gọi là “yêu thương nàng cho tử tế” sao?

Tĩnh Bảo ngồi phịch xuống ghế, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, toàn bộ sự kiên cường gắng gượng từ trước đến giờ lập tức sụp đổ.

Mới chỉ giao đấu một lần với hắn thôi, ta đã thua tơi bời thế này...

“Cố Trường Bình!”

Tĩnh Bảo mệt mỏi nghĩ: Ta ghét ngươi chết rồi!

Sao ngươi có thể đối xử với ta như thế?

Sao chỉ một đĩa thịt vải thôi mà ngươi đã khiến ta dễ dàng khuất phục như vậy chứ!

“A Nghiễn!”

“Gia còn dặn dò gì nữa ạ?”

“Bảo Tề Lâm chuyển lời giúp ta.”

Tĩnh Bảo loạng choạng đứng dậy, chậm rãi thở ra một hơi: “Nói với hắn: Thất gia đồng ý đánh cược rồi!”

Đời người ngắn ngủi, cuối cùng cũng sẽ mất hết mọi thứ. Ai chẳng đang sống vì hôm nay, chờ đợi ngày mai?

Ngày mai sẽ thế nào? Là trời quang nắng đẹp, hay âm u mưa gió; là bình an vui vẻ, hay đau khổ bất an, không ai biết trước được.

Đã không biết trước, vậy thì chờ đợi còn có nghĩa lý gì?

Cha, mẹ, chị!

Con chỉ mong đời mình có một lần được sống là chính mình, yêu một người, theo đuổi một giấc mơ, nắm lấy hạnh phúc trước mắt.

Cho dù hạnh phúc ấy chỉ kéo dài vài năm thôi, cũng đã đủ rồi!

Tại Quốc Tử Giám, vừa dạy xong tiết, Cố Trường Bình kẹp sách rời khỏi lớp. Vài giám sinh chạy theo sau định hỏi bài, hắn làm như không nghe thấy, bước càng lúc càng nhanh.

Giám sinh A: “Sao Cố Tiến sĩ chẳng thèm để ý tới ai thế?”

Giám sinh B: “Nghe nói trước đây không phải như vậy.”

Giám sinh C: “Đúng đấy, trước kia đối với năm người của Suất Tính Đường còn tử tế lắm mà!”

Giám sinh A: “Thiên vị cũng không đến mức như vậy chứ? Ta cũng là học trò của tiên sinh mà, sau này biết đâu còn được làm đệ tử nữa!”

Giám sinh B: “Mơ mộng thôi, Cố Tiến sĩ nói rồi, đời này sẽ không thu đệ tử nữa.”

Giám sinh C: “Năm hổ tướng của Suất Tính Đường e là sẽ trở thành giai thoại cuối cùng của Quốc Tử Giám mất thôi.”

Giám sinh A: “Hu hu, bây giờ ta chỉ muốn chết cho rồi!”

Giám sinh B và C đồng thanh: “Chết đi!”

Cố Trường Bình không về viện của mình mà rẽ sang chỗ Thẩm Trường Canh.

Trong viện còn có hai tiến sĩ khác sống cùng, nói chuyện làm việc đều rất bất tiện. Nếu không phải buổi chiều còn một tiết, hắn đã phủi tay bỏ đi luôn rồi.

Thẩm Trường Canh thấy hắn đến, chỉ tay vào bức thư trên bàn.

Cố Trường Bình liếc nhìn chữ viết trên phong bì đã nhận ra là do Ôn Lư Dụ gửi tới.

Mở thư ra đọc kỹ, lại cất thư vào lòng, hạ giọng nói: “Mấy tiệm ngân trang và cửa hàng ở phía nam đã khai trương rồi.”

“Làm ăn thế nào?” Thẩm Trường Canh hỏi.

“Nhờ mối quan hệ của Đoạn Cửu Lương ở phủ Lâm An, bên đó rất khả quan. Phủ Tô Châu với Kim Lăng thì hơi yếu hơn.”

Cố Trường Bình đưa tay chấm nước trà, viết một dãy con số lên bàn.

Thẩm Trường Canh trợn tròn mắt: “Mẹ kiếp, vậy mà còn gọi là yếu à? Cả đời ông đây chưa từng nghe tới con số bạc nhiều như vậy!”

Ánh mắt đen thẳm của Cố Trường Bình liếc sang: “Một khi chiến sự nổ ra, quân lương cho hàng vạn binh sĩ, cỏ khô cho ngựa, số bạc này chỉ như muối bỏ bể, còn xa mới đủ.”

“Thật sự sẽ đánh nhau sao?” Thẩm Trường Canh thở dài.

Ngón tay Cố Trường Bình khựng lại, cuối cùng không đáp. Thẩm Trường Canh không phải loại người non nớt, hỏi vậy chỉ vì trong lòng thiếu tự tin.

Y nhìn nét mặt của Cố Trường Bình, hỏi: “Cho ta lời thật lòng, thái bình này còn kéo dài được bao lâu?”

“Ít thì hai ba tháng, nhiều thì một hai năm.”

Cố Trường Bình dừng một lúc, rồi nói tiếp: “Lần này Hoàng thượng ra tay với cả đệ đệ ruột của Thập Nhị lang, ý tứ ‘gõ núi dọa hổ’ đã quá rõ ràng. Gần đây Hộ bộ với Binh bộ đều có động tĩnh, Hoàng thượng đã lo xa tính trước rồi. Giờ chỉ còn đợi một cơ hội hợp lý để ra tay thôi.”

“Vậy bên Ôn Lư Dụ phải đẩy nhanh tiến độ!”

Thẩm Trường Canh nghĩ một lát, lại nói: “Thêm hai tháng nữa lúa chín rồi. Nghe bảo năm nay phía nam mùa màng khá lắm.”

“Hắn sẽ không thu lương ở phía nam đâu, quá lộ liễu.”

Cố Trường Bình đang định nói thêm, chợt nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, lòng thoáng căng lên. Thấy người bước vào là Tề Lâm, mới thở phào.

Tề Lâm liếc nhìn Thẩm Trường Canh rồi lại nhìn chủ tử nhà mình, cố lấy can đảm: “Bẩm gia, đồ đã đưa đến tay Thất gia rồi. Thất gia có một câu muốn gửi lại cho gia.”

Cố Trường Bình ra hiệu hắn nói tiếp.

“Thất gia nói: Hắn đồng ý đánh cược!”

Cố Trường Bình sững người trong chốc lát, rồi bưng chén trà lên uống, che giấu nụ cười nơi đáy mắt.

Tiếc là đôi mắt hắn như bay lên, như én xuân xẻ đuôi, làm sao giấu nổi? Thẩm Trường Canh mắt tinh lập tức phát hiện: “Ngươi cười gì vậy? Cái gì mà đồng ý đánh cược?”

“Ngươi không cần hiểu!”

Cố Trường Bình đặt chén trà xuống, đi tới cửa, ngoái đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý: “Ta thấy không chỉ bên Ôn huynh cần gấp rút, ta bên này cũng phải khẩn trương thôi.”

Chắc chắn rồi!

Tạo phản không phải chuyện đùa, cái đầu còn treo bên hông đấy!

Thẩm Trường Canh gật gù đồng tình.

Gật xong lại thấy không đúng lắm!

Tên nhãi kia sắc xuân phơi phới từ lông mày đến khóe mắt, tạo phản gì mà tạo ra cả mùa xuân?

Lúc này Thẩm Trường Canh mới chợt hiểu ra một chút, tên khốn này nói là chuyện giữa hắn với Tĩnh Văn Nhược chứ gì!

Tiếng chuông tan làm vang lên, Tĩnh Bảo cố tình lê lết thật chậm.

Tốc độ của Tiền Tam Nhất vẫn nhanh như bay, dọn dẹp xong xuôi, đứng trên cao nhìn xuống cười nhạt: “Tiểu Tĩnh Thất, đừng có giả bộ nữa. Nể tình nửa đĩa vải đó vào bụng ta rồi, ngươi cứ xem ta là mù là điếc cũng được. Nhưng có điều, chúng ta cần nói cho rõ.”

Tĩnh Bảo bị người ta bóc trúng tâm tư, gượng cười: “Rõ gì cơ?”

“Ta và hai huynh đệ kia từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Một người theo đuổi ngươi không được; một người thì theo đuổi hắn không được.”

Tiền Tam Nhất nghiến răng dậm chân, vứt luôn cả mặt mũi: “Ta hy vọng ngươi hãy bù đắp hết tất cả áy náy dành cho hai người họ cho ta!”

Tĩnh Bảo: “...”

Tiền Tam Nhất xòe tay: “Bớt nói nhảm, ba trăm lượng bạc phí bịt miệng.”

Tĩnh Bảo: “...”

Tĩnh Bảo: “Dựa vào đâu?”

“Chỉ cần nói cho ta biết: đưa hay không đưa?”

Giọng Tiền Tam Nhất bỗng mang theo tiếng nghẹn ngào: “Không đưa, ta sẽ khóc lóc với cả hai người họ. Hỡi Thanh Sơn và Mỹ Nhân của ta ơi, sao số phận các ngươi lại khổ thế này...”

“Đưa, đưa, đưa!”

Tĩnh Bảo móc ra một tờ ngân phiếu.

Mắt Tiền Tam Nhất sáng rỡ, vừa định giơ tay đón thì Tĩnh Bảo lại rụt tay lại: “Giả câm giả điếc?”

Tiền Tam Nhất gật đầu lia lịa: “Tất nhiên!”

“Không phá rối, không gây chuyện?”

“Chắc chắn!”

“Không được bênh vực Cao Triều, Từ Thanh Sơn nữa, đứng về phía ta?”

“Kiên định đứng về phía ngươi.”

“Không được hé nửa lời với bất kỳ ai, nếu lỡ miệng thì sao?”

Tĩnh Bảo nhìn chằm chằm vào hắn.

“Nếu lỡ lời, thì cứ để tên khốn đó lừa ta thêm ba trăm lượng nữa đi.”

Tĩnh Bảo ngẩn ra: “Tên khốn đó là ai?”

“Ngươi cứ yên tâm mà yêu đương với tiên sinh nhà ngươi đi, đừng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.”

Tiền Tam Nhất nhân lúc nàng còn sững sờ, chộp lấy ngân phiếu, rồi dang tay ôm chặt lấy nàng một cái: “Tiểu Tĩnh Thất, cố lên nhé, cố mà giành lấy vị trí ở phía trên.” 

 
Bình Luận (0)
Comment