Tề Lâm lúc này cũng đang sốt ruột, vừa nghe Thất gia nói vậy, bèn vội vàng chạy ra khỏi mái hiên.
Đúng lúc đó, một trận gió lớn thổi ào qua, chỉ nghe “lách tách” mấy tiếng, trời bỗng đổ mưa đá to bằng ngón tay cái.
Ngay sau đó, mưa đá kèm gió lớn và mưa rào ào ạt đổ xuống.
“Thất gia, mau tìm chỗ trú mưa đi!” A Man ôm đầu hét lớn.
Trú mưa? Thế chẳng phải là sẽ lỡ mất dịp gặp tiên sinh sao?
Tĩnh Bảo sững người một chút, rồi hét lên: “Ngươi mặc kệ ta, ta đợi thêm một lát, biết đâu chừng hắn sắp đến rồi!”
A Man lo đến giậm chân. Chủ tử còn chưa đi, sao mình có thể bỏ chạy trước được? Huống chi hôm nay gia mặc đồ mỏng manh, nếu bị mưa ướt mà người khác nhìn ra điều gì không ổn thì biết làm sao?
“Thất gia, ta ở lại đợi với ngài!”
“Được!”
Lời vừa dứt, một bóng người lao tới nắm lấy tay Tĩnh Bảo kéo đi.
Tĩnh Bảo định thần nhìn lại, đúng là Cố Trường Bình, bèn vội hỏi: “Biểu ca ta đâu?”
“Hắn có việc nên về trước rồi!”
“Chờ chút, A Man còn ở...”
“Mặc kệ đi, có Tề Lâm lo rồi!”
Cố Trường Bình ôm ngang Tĩnh Bảo vào dưới nách, Tĩnh Bảo bị mưa đá đánh vào mặt không mở nổi mắt, chỉ đành để mặc hắn kéo đi.
Lúc này trên phố đã trở nên hỗn loạn, ai nấy đều ôm đầu chạy trối chết tìm nơi trú mưa.
Cố Trường Bình cúi xuống liếc nhìn người trong lòng, áo quần đã bị mưa làm ướt sũng, lộ ra từng đường cong mềm mại, phải nhanh tìm một nơi không có người mới được.
Hắn chuyển hướng, chạy vào một ngõ nhỏ.
Không ngờ hôm nay là Đoan Ngọ, toàn bộ dân chúng thành Tứ Cửu gần như đều đổ ra đường, ngay cả ngõ nhỏ cũng chật ních người.
Tĩnh Bảo chạy đến thở không ra hơi, gần như bị Cố Trường Bình kéo lê về phía trước. Nàng vừa định kêu “không chạy nổi nữa” thì Cố Trường Bình đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Nàng th* d*c hỏi.
Cố Trường Bình ấn đầu Tĩnh Bảo, đẩy nàng vào sát cánh cổng của một căn nhà, rồi chính mình cũng áp sát theo.
Tĩnh Bảo lau mặt, lúc này mới phát hiện mái hiên nhà này chìa ra ngoài, giữa cánh cổng và mái hiên có khoảng trống chừng một thước, vừa đủ đứng một người để tránh mưa.
“Chàng đừng áp sát ta như vậy, dịch sang bên một chút đi.”
Người này thân thể rắn chắc, hơi gồ ghề. Tĩnh Bảo nhìn sang bên cạnh, còn chừa đủ chỗ cho một người đứng.
Cố Trường Bình dở khóc dở cười, lúc này hắn thật sự muốn đưa cho nàng một cái gương đồng để nàng soi xem mình ra sao!
Hắn lau mặt, cúi đầu ra hiệu bằng môi, rồi nhẹ nhàng nhích ra sau nửa tấc.
Tĩnh Bảo cúi đầu nhìn, lập tức biến sắc. Áo quần trắng bị ướt dính sát vào người, không chỉ lộ lớp áo lót bên trong mà còn hiện rõ đường cong nơi ngực.
Đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc áo vải thô chạy tới, tay còn cầm một xâu bánh ú, có lẽ nhìn thấy đây là nơi trú mưa tuyệt vời.
Hắn vừa phủi mưa trên người vừa càu nhàu: “Trời gì kỳ vậy, nói mưa là mưa ngay.”
Nói xong, quay đầu cười với Cố Trường Bình: “À, huynh đệ, ngươi cũng bị ướt hết rồi.”
Cố Trường Bình lập tức vòng tay ra sau lưng Tĩnh Bảo, ôm chặt eo nàng, hơi dùng lực một chút, khiến nàng dán sát vào người mình.
Tấm lưng rộng lớn của hắn cũng chắn toàn bộ tầm nhìn của người kia.
“Đúng thế, bị ướt cả rồi!”
Lúc đầu người đàn ông không nhận ra trong lòng Cố Trường Bình còn ôm người, giờ thấy mấy động tác này thì nhìn rõ mồn một, tò mò hỏi: “Huynh đệ, người trong lòng ngươi là ai vậy?”
“Ta...”
Cố Trường Bình cúi đầu nhìn Tĩnh Bảo, nhẹ giọng trả lời: “Nương tử ta đấy, nàng nhát gan, sợ nhất là mưa gió.”
Nói bừa!
Gì mà nương tử, còn chưa có dính tí mực nào lên giấy hôn thú nữa là.
Tĩnh Bảo tránh ánh mắt hắn, trong lòng rối như tơ vò.
“Ôi chao, giống hệt vợ ta! Nhà ta cũng sợ mưa gió lắm, nhưng sợ nhất là sấm sét. Hễ trời có sét là lại chui vào lòng ta, ta chẳng hiểu có gì đáng sợ luôn!”
“Ta cũng không hiểu.” Cố Trường Bình lơ đãng đáp.
Thiếu nữ trong lòng tóc ướt nhỏ giọt, từng giọt nước men theo chiếc cổ trắng ngần chảy xuống. Tuy ngực đã được buộc lại, nhưng thân thể vẫn dính sát vào ngực hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì ngượng và thở gấp mà trở nên đáng thương lạ thường.
Hắn bị dáng vẻ mê người ấy làm cho mê muội, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Vừa bị k*ch th*ch, vừa âm thầm tự trách.
Tĩnh Bảo vẫn còn đang ngẩn người vì tiếng “nương tử” ấy, hoàn toàn không nhận ra cơ thể của người đàn ông bên cạnh đang thay đổi. Đến khi phát hiện, thì đã không còn chỗ mà né tránh.
Nàng hơi khó nhọc ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đang th* d*c, tóc rối xòa xuống trán, qua những sợi tóc lòa xòa có thể thấy rõ đôi mày đang nhíu chặt và đôi mắt đỏ ngầu của hắn.
Lần đầu tiên Tĩnh Bảo thấy Cố Trường Bình trong dáng vẻ như thế, cũng là lần đầu tiên cảm nhận rõ thân thể mạnh mẽ, tràn đầy dương khí của một người đàn ông trưởng thành.
Thân thể ấy đối lập hoàn toàn với dáng vẻ nho nhã bên ngoài của hắn.
Người đàn ông tìm chuyện để nói: “Huynh đệ, hôm nay sao lại ra phố thế?”
Cố Trường Bình trả lời: “Dẫn nương tử ra ngoài dạo chơi, mua ít đồ linh tinh. Còn ngươi?”
“Ta ấy à!”
Người đàn ông nghĩ đến chuyện bị mắc mưa, mặt mày hối hận: “Chỉ vì lỡ miệng khen bánh ú Ngũ Vị Trai ngon, khiến vợ con ta thèm, thế là phải chạy ra đây. Sau này không thể bốc đồng như vậy nữa!”
Cố Trường Bình khẽ bóp nhẹ eo Tĩnh Bảo một cái: “Nương tử, ta có bốc đồng không?”
Phải một lúc sau mới nghe thấy Tĩnh Bảo khe khẽ đáp hai chữ: “Bốc đồng!”
“Biết tại sao không?” Cố Trường Bình không đợi nàng trả lời, đã nói đầy hàm ý: “Định lực không đủ, tình cảm quá sâu.”
Lúc đầu Tĩnh Bảo còn định trêu chọc mấy câu, giờ thì lại thấy hơi buồn lòng.
Khi tình đã sâu thì là không thể kiềm chế, là ngươi trong ta, ta trong ngươi, là hoan lạc ân ái, là niềm vui nhân luân.
Nàng đang bị sắc dục làm mờ lý trí!
Mà hắn cũng đang âm thầm chịu đựng!
“Trên đời này có mấy người đàn ông giữ được định lực chứ? Phụ nữ con nít nhìn ngươi tha thiết như vậy, bao nhiêu uất ức rồi cũng ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa vì họ thôi.”
Cố Trường Bình khẽ cong khóe môi, lại nhéo nhẹ chỗ thịt mềm ở eo Tĩnh Bảo: “Nương tử nhà ta cũng thường xuyên cưỡi lên đầu ta đấy.”
Người đàn ông kia nhìn cặp vợ chồng trẻ bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cười ha ha.
Cưỡi lên đầu ngươi cái gì chứ!
Tĩnh Bảo trừng mắt lườm hắn, ai ngờ đúng lúc ấy hắn cũng đang cúi đầu nhìn nàng.
Ánh mắt giao nhau, rồi lại như có ý ngầm hiểu, cùng nhau dời đi.
Tĩnh Bảo cúi đầu, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, cọ mũi vào ngực hắn, tay thì bất ngờ dùng sức véo một cái.
Ai cưỡi ai, rõ ràng là chàng đang bắt nạt ta!
Cố Trường Bình đau đến hít sâu một hơi, đặt cằm l*n đ*nh đầu nàng, cụp xuống hàng lông mi rậm rạp hiếm thấy xuống.
Tiểu nương tử của hắn thật dữ dằn!
“Huynh đệ, ngươi và nương tử thành thân bao lâu rồi? Có con chưa?”
“Mới cưới thôi, chưa có con.”
“Thảo nào tiểu nương tử nép trong lòng ngươi, chẳng dám lộ mặt!”
Người đàn ông ngó ra ngoài trời, thấy mưa đã ngớt, vội nói: “Hai người cứ trú tiếp, ta phải về rồi, về trễ lại bị vợ mắng.”
Cố Trường Bình gọi với theo: “Đại ca đi thong thả, nhớ giữ chắc xâu bánh ú nhé!”
Chậc chậc chậc, huynh đệ này thật là chu đáo!
Người kia chạy được mấy bước lại quay đầu hét lớn: “Tiểu nương tử à, tướng công nhà nàng ôm nàng chặt đến thế, chẳng để gió mưa chạm vào người, đúng là người thương vợ, nàng đúng là có phúc đấy!”
Cuối cùng tai cũng yên tĩnh trở lại.
Tĩnh Bảo thở phào nhẹ nhõm, đẩy Cố Trường Bình ra ngoài.
Cố Trường Bình cúi đầu, đôi mắt đen thẫm nhìn nàng, nhẹ nhàng cong môi cười: “Nghe chưa, tiểu nương tử có phúc đấy!”
“Phúc gì?”
Tĩnh Bảo đỏ mặt hỏi, rồi lấy hết can đảm bổ sung một câu: “Là hạnh phúc hay... sung sướng?”