Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 468

 
Thẩm Trường Canh bước vào cửa, thấy Tĩnh Bảo cũng có mặt, không khỏi ngẩn người.

Cố Trường Bình đã đưa Tĩnh Bảo vào thư phòng, thì cũng không định giấu nàng, bèn nói: “Trường Canh, ngươi cứ nói thẳng đi!”

Thẩm Trường Canh lau mồ hôi trên trán, trả lời: “Vừa nãy ta đang ở trong phủ đón lễ, có người gõ cửa. Sau khi vào lập tức quỳ rạp trước mặt ta, cầu xin ta cứu mạng.”

Cố Trường Bình nhíu mày kiếm: “Người nào?”

Thẩm Trường Canh trả lời: “Là thị nữ thân cận của Lý nương nương trong trang viên nước nóng.”

Tâm Tĩnh Bảo lập tức căng thẳng: “Lý nương nương xảy ra chuyện gì rồi?”

Thẩm Trường Canh nói: “Người đó vốn phụng mệnh Lý nương nương vào kinh mua đồ chuẩn bị cho lễ Đoan Ngọ. Từ xa trông thấy trang viên bị thị vệ bao vây dày đặc, lập tức cảm thấy không ổn, nên lanh trí quay về thành tìm ta.”

Sắc mặt Cố Trường Bình trầm như nước, nâng chén trà lên, cầm một lúc rồi lại đặt xuống: “Nếu ta đoán không lầm, là hoàng đế đã ra tay rồi.”

“Ý ngươi là hoàng đế hạ lệnh bao vây trang viên nước nóng?” Thẩm Trường Canh kinh hãi.

Cố Trường Bình nhìn sâu vào mắt Tĩnh Bảo, nhướn mày nói: “A Bảo đoán sai rồi.”

Trong số các phiên vương, thế lực lớn nhất là Hạo vương. Nếu liên tiếp thất bại khi ra tay với những phiên vương khác, thì chi bằng trực tiếp xuống tay với kẻ mạnh nhất.

Là cái gọi là: “Muốn bắt giặc, phải bắt vua trước.”

Xem ra cảnh tượng thê thảm ở phủ Ninh Vương đã k*ch th*ch tân đế, khiến hắn quyết tâm xuống tay.

“Thưa tiên sinh, giờ chúng ta phải làm sao?” Tĩnh Bảo cảm thấy một luồng lạnh buốt lan dọc sống lưng. Hoàng đế hạ lệnh bao vây trang viên, rõ ràng là muốn dùng Lý nương nương để ép Hạo vương đưa ra lựa chọn.

Cố Trường Bình gõ mặt bàn trà, rồi đứng dậy bước đến bên cửa sổ, chắp tay sau lưng.

Bên ngoài, tuy ánh nắng rực rỡ nhưng mái hiên vẫn còn nhỏ từng giọt mưa. Không khí vừa nặng nề vừa ẩm ướt, thoang thoảng mùi tanh của đất bùn.

Chẳng thể ngờ rằng, khoảng thời gian thân mật giữa hắn và A Bảo mà ông trời để lại chỉ vỏn vẹn mấy ngày ngắn ngủi. Mọi chuyện đến sớm hơn dự liệu của hắn mấy tháng trời.

Hắn còn bao việc chưa làm, bao lời yêu thương chưa kịp nói, bao chiều chuộng chưa kịp trao.

Hắn còn chưa ôm đủ, hôn đủ. Hắn còn chưa kể cho nàng nghe những uất ức hắn từng phải chịu, để nàng thương xót và vỗ về.

Tất cả... đã đột ngột chấm dứt như vậy.

Trong lòng Cố Trường Bình luyến tiếc không nỡ.

Hắn quay lại nhìn Thẩm Trường Canh: “Ta hiểu rồi, ngươi đến nhà bếp bảo họ chuẩn bị cơm tối tươm tất một chút. Ta muốn giữ A Bảo lại ăn cơm trong phủ.”

Đến nước này rồi mà còn có tâm trí ăn cơm? Tên này chẳng lẽ mê sắc đến mức lú lẫn rồi?

Dù không cam lòng, Thẩm Trường Canh vẫn rời đi.

Cửa khép lại, Cố Trường Bình bước đến bên Tĩnh Bảo, nói: “Ăn xong bữa cơm, ta sẽ đưa nàng về.”

Tĩnh Bảo chăm chú nhìn hắn, trong lời nói đó, nàng nghe ra một tầng ý khác.

“Rồi sau đó thì sao?” Nàng hỏi.

Cố Trường Bình vuốt dọc chân mày nàng: “Nàng không thể giả ngốc một chút, ăn cho xong bữa cơm Đoan Ngọ này đã sao?”

Tĩnh Bảo lưu luyến hơi ấm từ đầu ngón tay hắn, nghiêng đầu dụi nhẹ: “Làm vậy sẽ khó tiêu lắm, hay là chàng nói rõ ràng cho ta biết đi!”

Cố Trường Bình cười khổ: “Cuộc đối đầu giữa tân đế và Hạo vương đã bắt đầu. Mà kẻ luôn ẩn mình sau lưng Hạo vương như ta sớm muộn gì cũng phải lộ diện.”

“Vậy nên vì sự an toàn... sau này chúng ta phải cách xa nhau?”

“E là... cách xa thôi vẫn chưa đủ!”

Nói đến đây, Cố Trường Bình lập tức ngừng lại.

Tĩnh Bảo hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó. Nếu cách xa cũng không đủ thì chỉ còn cách trở mặt thành thù.

“Thật sự... phải như vậy sao?” Nàng hỏi.

“Ta cũng không nỡ...” Cố Trường Bình dịu dàng đáp, ánh mắt hắn đầy thương tiếc.

“Không nói nữa, ăn cơm thôi. Nàng có muốn ăn trứng lòng đào không?”

“Muốn chứ!” Tĩnh Bảo cười như mếu: “Ta ăn hai cái!”

*

Hoàng cung Ngự thư phòng

Lý Tòng Hậu bước tới trước long án, nhấc mật tấu lên xem, cười nhạt một tiếng: “Các khanh còn điều gì muốn nói không?”

Hộ Bộ Thượng thư đứng dậy bẩm: “Tâu hoàng thượng, ba năm nay mưa thuận gió hòa, Giang Nam lại liên tiếp được mùa. Ngoài vùng biên cương ra thì không có chi tiêu lớn, vì thế quốc khố vẫn còn dồi dào.”

Lý Tòng Hậu không kiên nhẫn nghe mấy lời vô nghĩa đó, bèn hỏi thẳng: “Nếu xảy ra chiến sự, có thể cầm cự được mấy năm?”

“Có thể chống đỡ được năm năm!”

“Vậy là đủ rồi!”

Ánh mắt Lý Tòng Hậu chuyển sang Binh Bộ Thượng thư: “Trong Binh Bộ, ai có thể cầm quân làm tướng?”

Vị lão thượng thư vuốt râu, trầm ngâm hồi lâu rồi trả lời: “Tâu hoàng thượng, tướng tài không ít, nhưng nếu đối đầu với Hạo vương thì cơ hội thắng rất mong manh.”

“Tại sao?” Lão thượng thư thở dài: “Hạo vương từ mười mấy tuổi đã được phong vương, nhiều năm đóng quân nơi biên cương. Người tiếp xúc với y nhiều nhất là các võ tướng và kỵ binh Mông Cổ. Y từng chứng kiến chiến trường tàn khốc nhất, đẫm máu nhất. Người này không phải phiên vương tầm thường, mà là thống soái thực thụ của một đại quân.”

Nói đến đây, lão thượng thư dừng một lát, rồi nói tiếp: “Nhìn khắp Đại Tần, người duy nhất có thể sánh với y chỉ có Đại tướng quân Từ Nghị. Nhưng Từ Nghị đã bị trọng thương trong trận chiến ở biên cương mấy tháng trước.”

“Con trai ông ta thì sao?”

“Còn quá non nớt, ít nhất phải rèn luyện thêm ba đến năm năm nữa.” Lý Tòng Hậu cười nhạt: “Binh Bộ mỗi năm ngốn tiền của trẫm nhiều nhất, cuối cùng lại chẳng có ai đánh trận được. Các khanh rốt cuộc đã làm gì cho trẫm?”

Sắc mặt lão thượng thư biến đổi lớn, vội quỳ xuống kêu: “Hoàng thượng, xin cho thần nói một câu thật lòng, những người giỏi đánh trận... đều đã... bị giáng chức, lưu đày, chết trận... còn lại được bao nhiêu đâu!”

“Vô lễ!”

Lý Tòng Hậu tức giận ném thẳng mật chiếu vào mặt lão thượng thư.

Lão thượng thư vội vàng phủ phục dưới đất: “Thần... đáng chết!”

“Giết ngươi không có mỡ, róc ngươi không có thịt!” Lý Tòng Hậu cười nhạt: “Lão thượng thư à, trẫm đây không nuôi người vô dụng!”

Nghe hoàng đế nói thế, lão thượng thư biết đại thế đã mất, cũng không biện giải cho mình nữa, chỉ khuyên rằng: “Hoàng thượng, họa phiên vương, chỉ có thể dùng nhu để hóa giải, không thể cưỡng ép. Cho dù Binh Bộ có mười vị tướng tài cũng phải có danh nghĩa chính đáng để xuất quân.”

“Theo lời ngươi thì trẫm là hôn quân vô đức vô năng, xuất quân không có danh nghĩa à?”

Lão thượng thư liếc nhìn sắc mặt xanh trắng lẫn lộn của hoàng thượng, lại cúi đầu lạy: “Thần không dám. Thần chỉ vì hoàng thượng, vì Đại Tần, vì giang sơn xã tắc mà thôi!”

“Hay cho câu ‘vì giang sơn xã tắc’!”

Lý Tòng Hậu cười nhạt: “Người đâu, lột hoa linh trên mũ của hắn!”

Nội thị Vương Trung nhìn sắc mặt hoàng đế, vội vung tay ra hiệu. Mấy thái giám lập tức bước tới, chỉ trong chốc lát, Binh Bộ Thượng thư bị lột bỏ mũ áo quan, bị áp giải ra khỏi ngự thư phòng.

Một bên, Hộ Bộ Thượng thư run cầm cập, sợ cái mũ quan của mình cũng bị liên lụy.

Lúc này, Vương Trung quay lại, ghé vào tai hoàng đế thì thầm mấy câu.

“Thật sao?” Vương Trung cười nịnh: “Khởi bẩm hoàng thượng, đã hơn hai tháng rồi! Tạ Thái y vừa hồi bẩm, mẫu tử đều bình an!”

Nghe đến “mẫu tử bình an”, nét mặt Lý Tòng Hậu mới dịu đi đôi phần.

Thấy vậy, Vương Trung lại khuyên: “Hoàng thượng, hôm nay là Đoan Ngọ, dù triều chính có bận rộn đến đâu cũng nên tận hưởng ngày lễ. Huống hồ, đây còn là đại hỉ trong cung.”

Con cái của Lý Tòng Hậu vốn ít, hắn liếc nhìn Hộ Bộ Thượng thư rồi lạnh lùng nói: “Ngươi ở lại chờ, trẫm đi một lát rồi về.” 

 
Bình Luận (0)
Comment