Trước cổng cung, Vương Trung đang ngán ngẩm nhìn mấy tấc đất dưới chân, bên cạnh, một tiểu thái giám bỗng ho khan một tiếng.
Vương Trung quay đầu lại, thấy Cố Trường Bình đang sải bước đi tới, vội cười tươi nghênh đón: “Xong rồi à?”
Cố Trường Bình mỉm cười: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là nương nương nhớ nhà, dặn ta chăm sóc cha và huynh trưởng trong phủ cho chu đáo.”
Vương Trung lập tức phụ họa: “Chắc là nhờ Cố đại nhân nhân hậu nên nương nương mới yên tâm giao trọng trách này.”
Lời này có phần thâm ý, nhưng Cố Trường Bình làm như chỉ hiểu theo mặt chữ, mỉm cười: “Là nương nương ưu ái thôi.”
Vương Trung dò hỏi: “Vậy Cố đại nhân có bằng lòng gánh vác việc này vì nương nương không?”
Cố Trường Bình trả lời: “Tất nhiên là bằng lòng rồi.”
Vương Trung cười nói: “Cố đại nhân quả là người nhiệt tình.”
Hai người vừa trò chuyện vừa cùng bước ra ngoài.
Khi đến cổng Vĩnh An, Vương Trung dừng lại: “Bên cạnh Hoàng thượng không thể thiếu người hầu, tại hạ tiễn ngài đến đây thôi. Cố đại nhân, lên đường bình an.”
“Cảm tạ.”
Cố Trường Bình cúi người hành lễ, xoay người rời đi. Khóe mắt vô tình lướt qua cầu Kim Thủy phía xa, bất giác nhận ra có người đang đứng trên đó.
Thân hình ấy... trông chẳng phải giống hệt Hoàng đế sao?
Một luồng khí lạnh chạy từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, toàn thân như ngâm trong nước đá. Nếu vừa rồi hắn không đồng ý, liệu đêm nay có còn ra được khỏi cung hay không?
Hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu sải bước về phía cổng cung.
Khi cả hai chân đã đặt ra ngoài cửa cung, mới nhận ra áo trên người đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Toàn thân mỏi mệt rã rời.
*
Trong cung.
Vương Trung thở hồng hộc chạy đến bên Hoàng đế: “Hoàng thượng, người đã rời cung rồi.”
“Thế nào?”
“Đã thuận theo.”
Khóe môi Lý Tòng Hậu hơi cong lên: “Nếu dụ được Hạo vương vào kinh, chẳng khác nào cá nằm trong chum. Dù hắn có bản lĩnh trời biển, trẫm cũng nắm chắc phần thắng.”
Vương Trung vội phụ họa: “Nếu thu phục được Hạo vương, những vị phiên vương còn lại sẽ chẳng đáng ngại. Như vậy, Hoàng thượng không cần hao binh tổn tướng, không tốn lương thảo mà vẫn giải trừ được họa lớn từ chư vương.”
Lý Tòng Hậu gật đầu: “Nếu hắn không chịu vào kinh, trẫm sẽ lấy danh phận nghịch thần tặc tử mà xử trí, vậy cũng xem như danh chính ngôn thuận.”
Vương Trung cười nói: “Dù thế nào, Hoàng thượng cũng đứng ở thế bất bại. Kế sách của Tô nương nương quả thật cao minh.”
“Ừ.” Lý Tòng Hậu gật đầu: “Tô phi lập công lớn, trẫm muốn ban thưởng. Người đâu!”
“Hoàng thượng!”
“Tô phi tâm tính hiền hòa, thông tuệ như tuyết, lại đang mang long thai, nay phong làm Quý phi, truyền Tông Nhân phủ chuẩn bị nghi lễ sắc phong.”
“Ôi chao, Hoàng thượng!” Vương Trung mừng rỡ ra mặt: “Nô tài sẽ lập tức đến Thủy Tịch điện báo tin mừng, nhân thể xin nương nương ban thưởng.”
“Chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi!” Lý Tòng Hậu phất tay áo rời đi.
“Hoàng thượng, chờ đã, Hộ Bộ Thượng thư còn đang đợi...” Hoàng đế sực nhớ ra còn có người đang chờ trong ngự thư phòng: “Bảo ông ta về trước. Còn lão già ở Binh Bộ cũng đừng làm khó quá, cứ nói vì tuổi cao sức yếu nên cáo lão hồi hương.”
“Hoàng thượng anh minh, nhân đức vô song!”
Vương Trung không tiếc lời tâng bốc, ánh mắt không khỏi liếc về phía Thủy Tịch điện vài lần.
Mang thai, hiến kế... tổ tông ở Thủy Tịch điện này quả thật đã leo lên cao, ánh hào quang không ai sánh kịp. Đến kẻ làm nô tài như hắn cũng phải nể vài phần.
*
Cửa hông Cố phủ.
Cố Trường Bình xuống ngựa, ném dây cương cho Cố Dịch. Cố Dịch ho một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu về phía sau hắn.
Cố Trường Bình ngoái đầu nhìn, thì ra là mấy người lạ mặt.
Giờ này còn có người qua lại, chắc hẳn là người được cử đến giám sát hắn.
Mặt Cố Trường Bình không cảm xúc đi vào cửa hông, vừa khép cửa lại, Cố Dịch đã thấp giọng nói: “Gia vừa đi khỏi, đám người này đã lảng vảng ngoài cửa. Ta điều tra rồi, là người của Cẩm Y Vệ.”
Cố Trường Bình liếc hắn một cái: “Tề Lâm đã về chưa?”
Cố Dịch: “Bẩm gia, đã về từ sớm.”
Cố Trường Bình: “Bảo hắn thu xếp hành lý, quần áo, bạc... chuẩn bị tất cả.”
Cố Dịch giật nảy mình: “Gia định đi đâu vậy?”
Cố Trường Bình không trả lời, hỏi lại: “Trường Canh đâu?”
Cố Dịch: “Đang trò chuyện cùng lão phu nhân.”
Cố Trường Bình: “Bảo hắn đến thư phòng ngay, ta có chuyện muốn dặn. Ngươi cũng đi cùng. Ta về phòng thay áo quần trước.”
Quay lại thư phòng, Cố Trường Bình đã thay thường phục, Thẩm Trường Canh và Cố Dịch đang chờ trong phòng.
“Rót chén trà đi, trà trong cung ta không dám uống.”
Cố Dịch vội đứng dậy pha trà, thấy sắc mặt gia mỏi mệt vô cùng, bèn cố ý cho thêm chút trà đậm để giúp hắn tỉnh táo.
Cố Trường Bình chẳng để ý nước nóng, uống liền mấy ngụm, rồi mới kể sự việc trong cung một cách tường tận.
Nói xong, không khí trong phòng như ngưng đọng.
Thẩm Trường Canh ngồi lặng một lúc mới thở dài: “Không thể không nói đây là một kế nhất tiễn song điêu* rất tuyệt. Ai nghĩ ra vậy?”
*Nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim.
Cố Trường Bình: “Tô Uyển Nhi.”
“Là nàng ta?” Thẩm Trường Canh hít sâu một hơi, nghiến răng cười gằn: “Quả nhiên người phụ nữ có tâm địa hiểm độc, nàng ta muốn đẩy ngươi lên giàn hỏa mà nướng đây mà!”
Bảo Cố Trường Bình làm thuyết khách, khuyên Hạo vương vào kinh. Nghe thì là khuyên, nói thẳng ra là dối.
Nếu Hạo vương thực sự vào kinh thì giống như thịt ném cho chó, một đi không về, mà người huynh đệ thân thiết như Cố Trường Bình sẽ bị gán tội; Còn nếu Hạo vương từ chối, hoàng đế tất sẽ dùng binh, Cố Trường Bình thất trách, tất bị liên lụy.
Dù thế nào cũng là kẻ tội đồ.
Tô Uyển Nhi, dẫu sao cũng là sư muội của Cố Trường Bình, hai người từng là thanh mai trúc mã, tình cảm khăng khít, sao nàng ta nỡ giẫm lên hắn để tiến thân chứ?
Gương mặt Cố Trường Bình không lộ ra chút giận dữ, trái lại còn mỉm cười: “Cũng coi như chuyện tốt, ít nhất để các ngươi nhìn rõ nàng ta, sau này Bỉnh Văn sẽ không còn suốt ngày khen nàng ta nữa.”
“Ngươi còn cười được!” Thẩm Trường Canh lườm hắn, chỉ vào ngực mình: “Chỗ này của ta sắp vì lo mà phát bệnh rồi đây.”
“Thẩm tiên sinh lo cũng phải.” Cố Dịch tiếp lời: “Nếu Hạo vương vào kinh, chắc chắn một đi không trở lại; nếu không vào, chiến sự ắt sẽ bùng phát. Mà phe ta vẫn chưa đủ lực, lương thực không đủ, ngân lượng thiếu thốn, khả năng thua trận rất lớn... Giờ phải làm sao?”
Làm sao đây?
Câu hỏi này, Cố Trường Bình đã tự hỏi mình suốt dọc đường về.
Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ hạ chỉ.
Trong thời gian ngắn ngủi mấy canh giờ, không chỉ phải nghĩ đối sách, mà còn phải thu xếp mọi việc ở kinh thành. Quả thực là hao tâm tổn trí.
“Việc xảy ra mới hai canh giờ, các ngươi để ta yên tĩnh một chút, để ta suy nghĩ.”
Cố Trường Bình day thái dương: “Cố Dịch, ngươi đi một chuyến đến Tĩnh phủ, nói ta đã từ trong cung về, bảo hắn yên tâm.”
“Chỉ nói vậy thôi sao?” Cố Dịch hỏi.
“Nói thêm câu nữa: ta phụng chỉ khuyên Hạo vương vào kinh, sẽ không từ biệt hắn. Bảo hắn cứ yên tâm ở lại kinh thành.”
“Vâng!”
Tĩnh Bảo từ lúc về phủ đã thấp thỏm không yên, sách cầm trong tay cả nửa ngày, nhưng một chữ cũng không đọc vào.
Cố Trường Bình vào cung rốt cuộc vì chuyện gì?
Đã về chưa?
Có xảy ra chuyện gì không?
Đang nghĩ thì A Man vén rèm bước vào: “Gia, Cố Dịch đến rồi.”
Tĩnh Bảo bật dậy: “Mau mời vào!”
Cố Dịch vào trong, làm theo lời dặn của gia, nói với Thất gia mấy câu rồi nhảy lên tường, phi người rời đi.
Tĩnh Bảo trân trân nhìn theo bóng hắn khuất dần trong màn đêm, trong lòng chỉ thấy lo sợ dâng trào.
Mùng năm tháng năm, quả nhiên là ngày xấu.