Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 486

 
“Đứng nãy giờ, đến chén trà cũng chưa uống được một ngụm, Tĩnh Thất, ngươi tiếp khách kiểu gì vậy?”

Giọng điệu của Cao Triều mang vẻ trêu chọc nhẹ nhàng, nhưng gương mặt lại chẳng hề có chút ý cười, khiến lòng Tĩnh Bảo giật thót: “Nói xong rồi uống trà, được không?” Giọng nàng nhỏ nhẹ dè dặt.

Cao Triều thật sự không đành lòng, chỉ đành nói: “Vừa rồi trong cung truyền tin ra, Cố Trường Bình được ban hôn rồi.”

Cảm giác như thời gian bị ai đó ấn dừng lại, mọi thứ trước mắt đột nhiên đứng yên.

Tĩnh Bảo đứng đó, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Cao Triều...

Sau lưng hắn là gian chính đường, cửa mở rộng, không biết cơn gió từ đâu thổi tới làm ngọn nến nhảy nhót liên hồi, giống như có điều gì đó đang dần tan thành tro bụi.

Là gì vậy?

Có lẽ là... trái tim nàng.

Tĩnh Bảo lúc này bất lực đến mức khiến mắt Cao Triều bỏng rát.

Hắn vốn tự phụ, mang một nửa dòng máu hoàng thất, cao ngạo tới mức ngông cuồng. Suốt cả đời ngoài phụ mẫu ra chỉ có duy nhất Cố Trường Bình là người khiến hắn từng cúi đầu, từng mềm lòng.

Nhưng giờ phút này, hắn lại bất chợt muốn bước đến ôm lấy cô nương này, nhẹ giọng an ủi vài câu, bởi hắn quá rõ tin tức này đối với một người có tình cảm với Cố Trường Bình mà nói, là cú sốc lớn đến nhường nào.

Ngay khoảnh khắc hắn nghe được, phản ứng đầu tiên trong đầu là: Mẹ kiếp, phải say một trận mới được! Vì bản thân, cũng vì Tĩnh Thất.

Không biết đã qua bao lâu, hồn phách của Tĩnh Bảo mới quay về, nàng cố gượng kéo khoé môi đã phồng rộp vì nước sôi, giọng khàn khàn yếu ớt hỏi: “Ban cho ai?”

Cao Triều lắc đầu: “Không ban cho ai, là công chúa chủ động muốn gả cho hắn.”

Tĩnh Bảo hít sâu một hơi, sắc mặt dần tái đi.

Công chúa?

Sao lại là công chúa chứ?

“Tĩnh Thất!”

Cao Triều bước lên, bàn tay to vỗ nhẹ lên vai nàng: “Chuyện đến đột ngột, hắn cũng không muốn đâu, ngươi...”

“Không sao cả, thật đấy.” Tĩnh Bảo lên tiếng cắt lời, miễn cưỡng nở một nụ cười thảm hại: “Ta chỉ là... chỉ là cảm thấy buồn thay cho hắn thôi!”

Khốn kiếp!

Cao Triều chợt cảm thấy mình sắp phát điên rồi!

Việc Cố Trường Bình được ban hôn xảy ra cách đó một canh giờ.

Hoàng hậu mở tiệc trong cung chiêu đãi mẹ con Hạo Vương phi, còn sai người mời Hoàng đế đến.

Hiển nhiên, Hoàng hậu hiểu rõ Hoàng đế, lúc triều sự khó lòng quyết đoán, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu có chốn để trốn tránh, hắn sẽ sẵn thế bước đi.

Vì vậy, Lý Tòng Hậu bỏ mặc bá quan văn võ, bước vào cung Hoàng hậu, và phát hiện trên bàn tiệc còn có người khác.

Hắn lạnh lùng liếc Hoàng hậu một cái, Hoàng hậu làm như không thấy, mỉm cười dẫn ba mẹ con Hạo Vương phi đang run rẩy hành lễ, rồi mời tất cả cùng an toạ.

Hoàng đế đã ngồi, ai dám thật sự động đũa.

Thấy ba mẹ con ấy quá rụt rè, Hoàng hậu bèn hỏi chuyện gia đình, như tán gẫu thông thường: hai đứa nhỏ đang học gì? Theo tiên sinh nào?

Hai đứa trẻ từ sáng sớm đã nhìn thấy quân lính đen kịt trời đất, giờ lại cùng ăn với Hoàng đế, sợ tới mức hồn vía lên mây. Dù thông minh đến đâu, giờ phút này cũng chỉ lắp ba lắp bắp đáp được vài câu.

Hoàng đế nhíu mày, chưa bàn đến chuyện khác, chỉ riêng việc con cháu họ Lý của Đại Tần mà co rúm sợ hãi như vậy đã là không chấp nhận được.

Hoàng hậu thấy thời cơ đã đến, bèn nhân cơ hội nói: “Hạo vương quanh năm trấn thủ biên cương, đất đai hoang lạnh, ngay đến một tiên sinh tử tế cũng không có. Chi bằng để hai đứa trẻ ở lại kinh thành, tìm tiên sinh dạy dỗ, coi như Hoàng thượng thương xót bề tôi.”

Lý Tòng Hậu nghe xong, lập tức cảm thấy như kinh mạch bốn phương thông suốt.

Quả nhiên như Cố Trường Bình từng đoán, hắn vốn không thực sự muốn giết Hạo vương, Hạo vương là phiên vương lớn nhất Đại Tần, trấn giữ phương Bắc, giết hắn sẽ kéo theo hàng loạt hậu quả nghiêm trọng.

Hắn hiểu rõ điều đó.

Hai đứa trẻ này là đích tử của Hạo vương, giữ chúng lại kinh thành chẳng khác nào nắm được điểm yếu của Hạo vương, cũng tức là đã khống chế được Hạo vương trong tay.

Hay hay hay!

Lý Tòng Hậu giấu đi niềm vui, làm bộ nghiêm túc: “Trẫm chắc chắn sẽ chọn tiên sinh tốt nhất của Đại Tần dạy dỗ chúng.”

Hoàng hậu thừa thắng xông lên: “Tiên sinh giỏi nhất của Đại Tần là Cố Trường Bình, tân khoa Trạng nguyên và Thám hoa đều do hắn dạy ra. Hoàng thượng đã muốn chọn thì chọn hắn đi!”

“Người đâu, mời Cố Trường Bình.”

Thị vệ lập tức rời đi, Hoàng hậu lại mỉm cười: “Cố tiên sinh lần này vất vả ra ngoài lo việc, nay lại phải nhận thêm trách nhiệm dạy học, Hoàng thượng, người nên thưởng cho hắn một chút.”

Lý Tòng Hậu cười nói: “Dù Hoàng hậu không nhắc, trẫm cũng đã có ý này.”

Trước đó, hắn đã hứa với Tô Quý phi rằng, chỉ cần Cố Trường Bình đưa được Hạo vương vào kinh, sẽ thăng chức cho hắn.

Hoàng hậu cười: “Hoàng thượng à, Cố tiên sinh cũng đã ngoài hai mươi rồi, nếu thật muốn thưởng, chi bằng ban cho hắn ấy một hôn sự tốt đẹp đi! Như vậy hai vị thế tử theo học cũng sẽ có sư nương chăm sóc.”

Lý Tòng Hậu khựng lại.

Ban hôn là đại sự, phải dành cho công thần lập được công lớn, một vị tiến sĩ nho nhỏ như Cố Trường Bình còn chưa đến lượt.

Lúc này Hoàng hậu lại tiếp lời: “Thần thiếp nhớ công chúa Vĩnh Huy năm nay mười sáu rồi.”

Lý Tòng Hậu vừa nghe hai chữ “Vĩnh Huy”, sắc mặt bèn có chút dao động.

Vĩnh Huy là con gái út được tiên đế yêu thương nhất, trước khi lâm chung còn dặn phải tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.

Chưa kể Cố Trường Bình tuấn tú tài hoa, trong nhà lại không có mẹ chồng chính thất, cuộc hôn sự này chẳng phải là dành riêng cho Vĩnh Huy hay sao?

Nhưng Lý Tòng Hậu vẫn chưa gật đầu.

Hắn đang do dự.

Cố Trường Bình là người hắn luôn kỳ vọng sẽ là trọng thần sau này, tuy thăng trầm không ngừng nhưng chỉ là vận chưa tới. Một khi gả cho công chúa thì theo tổ chế Đại Tần, phò mã không được tham chính, chỉ có thể làm những chức quan nhàn rỗi, chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Hoàng hậu thấy hắn do dự, liếc mắt nhìn Hạo Vương phi, cười như đùa: “Nếu Cố tiên sinh không thành thân, bổn cung thật sự không yên tâm giao hai đứa trẻ cho hắn. Một nam nhân thì biết gì mà chăm sóc? Vì để Hạo Vương phi yên lòng, bổn cung nguyện cực khổ một chút, tự mình lo liệu chuyện ăn ở của bọn trẻ.”

Câu nói ấy như sấm sét đánh thẳng vào Hạo Vương phi Chu thị.

Ngay khi Hoàng đế triệu nàng và hai đứa trẻ vào kinh, nàng đã cảm thấy có điềm chẳng lành, nên cùng vương gia bàn kế sách đối phó...

Vừa vào kinh sẽ trở về vương phủ, âm thầm gặp ca ca Chu Minh Sơ để nhờ hắn can thiệp, bằng mọi giá phải giữ cho Hạo vương phủ được bình an.

Nào ngờ Hoàng đế chẳng để cho họ về phủ, mà lập tức ra tay.

Phụ nữ chốn nội viện dù sao cũng yếu đuối, vừa nghe nói hai đứa trẻ bị giữ lại, nàng đã rối loạn tâm trí. Nay lại nghe Hoàng hậu nói sẽ tự mình chăm sóc, càng hoảng sợ đến cực điểm.

Nàng lập tức quỳ sụp xuống, không kịp nghĩ ngợi đã dập đầu: “Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng ban công chúa cho Cố tiên sinh. Như vậy thần thiếp mới yên tâm giao hai đứa trẻ cho hắn làm tiên sinh.”

Cung đình là nơi nào?

Là chốn ăn thịt người!

Chủ nhân muốn lấy mạng ngươi, có hàng chục hàng trăm cách không ai hay biết.

Bị giữ lại trong cung, dù chết nàng cũng không chịu.

Cố Trường Bình thân thiết với vương gia, hai đứa nhỏ theo hắn học không chỉ an toàn, mà việc học hành cũng tốt hơn nhiều.

Cân nhắc lợi hại, Hạo Vương phi còn màng gì khác.

Một khi chuyện giữ lại đã là sự thật, là mẹ, nàng chắc chắn phải tìm cho con con đường tốt nhất, dù con đường ấy phải đánh đổi bằng hạnh phúc cả đời của Cố Trường Bình.

Hoàng hậu nhìn Hạo Vương phi đang quỳ dưới đất, nụ cười càng thêm sâu sắc.

Tô Uyển Nhi!

Sư huynh ngươi, Cố Trường Bình đã là một quân cờ phế, Hạo vương cũng sắp bị bãi quyền, ngươi dù có mang long thai thì sao chứ? Không có hậu thuẫn từ tiền triều, cao nhất ngươi có thể leo được trong đời này, cũng chỉ là một vị quý phi mà thôi! 

 
Bình Luận (0)
Comment