Một bát canh nóng được uống cạn, Cố Trường Bình dùng khăn tay lau miệng, khuôn mặt dưới ánh đèn đã có chút huyết sắc.
“Trong phủ mấy hôm nay rối như tơ vò, e là di mẫu cũng đã biết rồi.”
Sắc mặt của Cát thị đầy bất lực, hồi lâu mới hỏi một câu: “Nàng thì sao?”
Chữ “nàng” ở đây là chỉ người thiếu niên thanh tú kia.
Thật sự đáng thương, từ nhỏ đã bị nuôi dạy như con trai. Nếu không phải chính miệng Trường Bình nói ra, bà quả thật không nhìn ra đứa trẻ ấy là một cô nương thực thụ.
Vẻ mặt Cố Trường Bình rất điềm đạm, không vui cũng chẳng buồn, sự bình tĩnh lạnh nhạt này hoàn toàn không giống dáng vẻ đau lòng khi phải từ bỏ người trong lòng.
“Nàng không phải người sống chết vì tình.”
“Vậy còn nàng ấy?”
Chữ “nàng ấy” là chỉ công chúa.
“Xe đến chân núi tự có đường đi, di mẫu không cần lo lắng.”
Cố Trường Bình không muốn nói nhiều, bèn đổi chủ đề: “Trong phủ có vài gương mặt mới, di mẫu không cần sợ hãi, cứ ở trong viện yên tâm lễ Phật, chăm lo thân thể mình là được. Cũng không cần lo cho cháu, việc nên làm hay không nên làm, trong lòng cháu đều rõ cả.”
“Trường Bình à...”
Cát thị thở dài: “Mọi việc trên đời đều có điểm dừng. Khổ sở cũng có hạn, sung sướng cũng có hạn, duyên phận giữa người với người cũng sẽ có lúc cạn.”
Ánh mắt của Cố Trường Bình chìm nổi bất định, hồi lâu mới đứng dậy nói: “Di mẫu à, cháu biết rồi.”
Sau khi Cố Trường Bình rời đi, Cát thị lần chuỗi hạt Phật được hai vòng thì dừng lại.
Đứa trẻ ấy nhìn Trường Bình với ánh mắt cũng lấp lánh, rõ ràng trong lòng có nó. Nay lại đột nhiên xuất hiện một nàng công chúa, thì biết làm sao đây?
Biết làm sao đây?
Cố Trường Bình cũng đang tự hỏi chính mình.
Ban đầu, hắn tính toán rất tốt. Dù bề ngoài bất đắc dĩ, cuối cùng có trở mặt thành thù thì tình cảm thầm kín giữa hai người vẫn không thay đổi.
Hắn không cưới, nàng cũng sẽ không “cưới”.
Xa cách mà vẫn day dưa, âm thầm chờ đợi thời cơ.
Nhưng nay thì...
“Gia!”
Giọng của Cố Dịch cắt ngang suy nghĩ của Cố Trường Bình: “Mấy người được sắp xếp từ trong cung vào phủ, ta đã cho người âm thầm theo dõi.”
Ánh mắt Cố Trường Bình chợt lạnh lẽo.
Hoàng đế ra tay thật nhanh, vừa mới bái sư xong đã lập tức cài người vào trong phủ, có kẻ là do bọn buôn người đưa vào bán, cũng có người là được ban thưởng từ trong cung.
Chưa hết, cả Cố phủ trước sau đều có người theo dõi.
Ngày sau, nếu Hạo vương rời kinh, hai đứa nhỏ chuyển đến đây, e rằng Cố phủ này chẳng khác gì một cái lồng sắt.
“Biết rồi, bên ngoài cứ thả lỏng, nhưng bên trong thì phải cảnh giác.”
Cố Trường Bình suy nghĩ một lát, nói: “Đợi lát nữa, ta sẽ bảo Thập Nhị cho thêm vài ám vệ đến.”
“À đúng rồi, gia, phủ Hạo vương truyền tin, ngày mai Vương phi muốn cùng gia tiến cung, để tạ ơn Hoàng hậu.”
“Nàng ta muốn làm gì?”
Nghe ba chữ “Hạo Vương phi”, Cố Trường Bình đã thấy khó chịu, chân mày hơi cau lại.
Vừa mở miệng, đáp án đã tự hiện ra.
Tạ ơn chỉ là cái cớ, thật ra là muốn đến xem mắt công chúa. Con người xuất thân cành vàng là ngọc, sao có thể để mặc người khác quyết định, chắc chắn phải đích thân nhìn qua.
“Gia!”
Cố Dịch nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, thấp giọng nói: “Bên Tĩnh phủ, có cần...”
“Hiện tại chưa cần!”
Cố Trường Bình bất ngờ quát lớn cắt lời: “Lúc này thêm một việc, chẳng bằng bớt một việc, mọi chuyện... đợi Hạo vương rời kinh rồi tính tiếp.”
Sớm nhất thì Hạo vương cũng phải bảy tám ngày nữa mới rời kinh. Đến lúc đó tính sau, nhưng liệu bên Thất gia còn kịp không?
Cố Dịch sốt ruột thay cho gia, cũng âm thầm đoán ý của hắn, là muốn chia tay? Là muốn từ bỏ? Hay là... vẫn tiếp tục ở nơi công chúa không thể nhìn thấy?
Lần nữa tiến cung, không chỉ ánh mắt của thị vệ nhìn Cố Trường Bình khác hẳn, mà ngay cả cung nữ được Hoàng hậu sủng ái nhất cũng mang vẻ tôn kính trong từng lời nói, cử chỉ.
Trong ngự hoa viên, sen đang nở rộ.
Ở chỗ thượng tọa, Vương Hoàng hậu thị cùng Hạo Vương phi đang “thân mật trò chuyện”, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Trường Bình đang ngồi ngay ngắn bên dưới.
Người này tuy sắc mặt hờ hững, nhưng không che nổi đường nét tuấn tú rõ ràng. Thêm vào đó là khí chất nho nhã, thực sự xuất chúng.
Vương Hoàng hậu ho một tiếng, liếc mắt nhìn về phía sau bình phong. Nữ tử mặc cẩm y sau bình phong mặt hơi đỏ, gật đầu nhẹ với cung nữ rồi lặng lẽ rời đi.
Cung nữ bước ra, thì thầm vài câu bên tai Hoàng hậu. Hoàng hậu mỉm cười: “Bổn cung còn chuyện muốn nói cùng Hạo Vương phi, không giữ phò mã lại dùng bữa trong cung nữa.”
“Thần xin cáo lui!”
Cố Trường Bình đứng dậy, hành lễ với Hoàng hậu và Hạo Vương phi xong thì theo cung nhân rời đi.
Vừa đi được vài bước, đã thấy dưới tán liễu có một mỹ nhân trong cung phục đứng đó, dáng vẻ cao quý không thể coi thường.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, người đẹp ấy mỉm cười.
Nếu không đoán sai, đây là công chúa Vĩnh Huy, cố ý đợi ở đây để hắn nhìn thấy.
Hắn làm như không nhận ra thân phận của nàng, chỉ gật đầu rồi sải bước rời đi.
Vừa về đến phủ, đã có thưởng từ trong cung đưa đến là một thùng đào nước thượng phẩm tiến cống.
Đào tháng sáu, đúng là của hiếm.
Thái giám cất giọng the thé nói: “Đây là đào sớm được tiến cống năm nay, chỉ có mấy thùng. Ngoài Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu và Quý phi, phò mã là người đầu tiên được ban. Công chúa nói, muốn phò mã nếm thử của lạ.”
Cố Trường Bình lặng lẽ cân nhắc hàm ý trong lời nói, rồi từ tốn cúi người: “Thần tạ ơn công chúa điện hạ đã ban ân!”
Thái giám nhận thưởng rồi vui vẻ rời phủ về cung phục mệnh.
Cố Dịch tiễn người ra đến tận cửa, lúc quay lại thấy mặt Cố Trường Bình âm trầm, vội cẩn thận hỏi: “Gia, phần thưởng này nên chia thế nào?”
Cố Trường Bình lạnh lùng cười một tiếng: “Đó là thiên ân, ta sao dám độc chiếm? Giữ lại ba quả để dâng hương, số còn lại đưa đến cho Hạo Vương phi, cho hai học trò mới của ta ăn.”
“Chuyện này...” Cố Dịch có chút do dự.
“Ngươi cứ đưa đi. Nếu Vương phi hỏi, thì nói nếu không có hai học trò đó, thì làm sao có được mối lương duyên tốt đẹp giữa ta và công chúa?”
Gia nhà mình xưa nay ăn nói không bao giờ cay nghiệt, luôn để người khác đường lui.
Cố Dịch biết, lời này không chỉ là nói cho Hạo Vương phi nghe, mà còn là nói cho Hạo vương nghe.
Là người nằm cạnh Hạo vương mỗi đêm, nàng ta hẳn phải biết rõ chồng mình muốn làm gì. Cũng nên hiểu rằng chuyến tiến kinh này là chín phần chết một phần sống.
Hoàng hậu nói vài câu, nàng ta đã bán đứng gia, đây không phải là việc mà một người phụ nữ có trí tuệ, có gánh vác, có thể làm khi đảm đương đại sự.
Phong ba sau này còn lớn hơn nữa. Nếu trong mắt nàng ta chỉ có mảnh đất nhỏ bé trước mắt, thì hoàn toàn không đủ để giúp Hạo vương lên ngôi, mà chỉ khiến hỏng việc.
Gia nhìn rất rõ, nhưng không thể nói ra miệng, chỉ có thể bóng gió ám chỉ, chỉ là không biết Hạo vương liệu có hiểu được điều ấy không?
Cố Dịch chia xong đào, cho vào hộp thức ăn, vừa đến cổng thứ hai thì từ xa đã thấy Thẩm Trường Canh đi tới, phía sau hắn còn có một người nữa.
Cố Dịch vừa nhìn thấy người kia, lập tức tóc gáy dựng đứng, tay run làm rơi hộp thức ăn, rồi vận khinh công lao vút đi.
Gia không đến, thì hắn đã đến rồi!
Tĩnh Bảo thật ra đã đứng chờ rất lâu ở đầu ngõ Cố phủ. Xe ngựa trong cung ra rồi vào, thấp thoáng còn nghe vài câu xì xào của thái giám.
“Sáng mới xem mắt, giờ đã gửi đào tới rồi. Xem ra công chúa đối với vị kia... hài lòng lắm!”
Biểu cảm điềm tĩnh của Tĩnh Bảo lập tức sụp đổ. Nàng luống cuống vịn vào tường, nhưng không trụ vững, chậm rãi ngồi sụp xuống.
Không rõ qua bao lâu, trước mặt xuất hiện một cái bóng đen khom người xuống.