Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 497

 
Tĩnh Bảo không hề nhúc nhích, chăm chú chép xong dòng cuối cùng, thu dọn mọi thứ trên bàn rồi mới thong thả bước ra ngoài.

Tiền Tam Nhất nào nhịn được, vội vàng bám theo hóng chuyện.

“Ta là Tĩnh Văn Nhược.” Tĩnh Bảo khom người hành lễ: “Dám hỏi đại nhân xưng gọi thế nào?”

“Ta họ Lục, tên Thần Hiểu, là văn thư bên cạnh Tô Thái phó.”

Lục Thần Hiểu “soạt” một tiếng mở tờ giấy trong tay ra: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi theo ta đến chỗ Tô Thái phó nhậm chức, đây là điều lệnh.”

“Bốp!”

Quyển sách trong tay Tiền Tam Nhất rơi xuống đất, hắn nhìn người trước mặt, nửa ngày vẫn không khép miệng lại được.

Tới chỗ Tô Thái phó nhậm chức?

Chuyện này... chuyện này... mẹ kiếp, chẳng khác nào được ngồi pháo thăng thiên!

Tĩnh Bảo cúi người nhặt quyển sách lên, đặt lại vào tay Tiền Tam Nhất, rồi hành lễ với Lục Thần Hiểu, trịnh trọng trả lời: “Vâng.”

Sao tên nhóc này bình tĩnh thế?

Sao hắn lại có thể bình tĩnh như vậy chứ?

Tiền Tam Nhất chống cằm lên, mãi mới cố gắng khép được miệng.

Tên nào tên nấy toàn là sát thủ ngầm cả!

*

“Văn Nhược được điều đến Mật Thư đài?”

Cố Trường Bình bật dậy khỏi ghế, tốc độ nhanh đến nỗi suýt làm đổ chén trà.

“Đúng vậy, ta cũng rất khó hiểu!” Phùng Lão mặt đầy chán đời, thở dài: “Rõ ràng ta đã đày hai đứa nó ra vùng quê hoang vu rồi, thế mà vẫn có người nhớ đến... Người điều nó đi là Tô Thái phó, ngươi thân quen với ông ta, hỏi kỹ một chút xem rốt cuộc là chuyện gì.”

“Tiên sinh ư?”

Lông mày kiếm của Cố Trường Bình nhíu lại.

Không đúng... lẽ ra không phải là ông mới phải.

Tiên sinh từng nói, bản thân đang ở trong dòng xoáy, không muốn kéo người thân cận vào, hơn nữa mấy năm gần đây ông dường như đã bắt đầu chuẩn bị lui về sau.

Cho dù lui mười bước mà nói, nếu thật sự tiên sinh muốn chọn văn thư, cũng không thể chọn Tĩnh Văn Nhược vì nàng vốn không đủ tư cách, đến Tiền Tam Nhất còn xếp trên nàng kia mà.

“Tử Hoài à, ta nghĩ rồi, chuyện này chỉ mình tiên sinh chưa chắc đã làm được, chắc chắn phía sau còn có người.” Phùng Lão chỉ về phía hoàng cung: “Có lúc, lời gối đầu bên gối còn hiệu nghiệm hơn bất cứ cơn gió nào!”

Gương mặt điển trai của Cố Trường Bình dần lạnh lại.

Phá vỡ quy tắc, đề bạt một tiểu lại vừa mới vào nghề, quả thực không phải chuyện một mình tiên sinh có thể làm được. Người trên cao kia không gật đầu, ai dám?

Tô! Uyển! Nhi!

Ba chữ ấy, Cố Trường Bình nghiến răng trong lòng mà thốt ra.

Phùng Lão vừa đi, Thẩm Trường Canh từ sau bình phong bước ra, sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao.

“Lão già kia nói đúng, hẳn là thủ đoạn của Tô Uyển Nhi. Ngươi là quân cờ bị bỏ, nhưng Tĩnh Thất thì không, hắn còn trẻ, lại là Thám hoa lang, tiền đồ rộng mở.”

Thẩm Trường Canh đứng lâu nên chân mỏi, bèn ngồi phịch xuống ghế.

“Ta phân tích rồi, nàng ta vẫn còn dã tâm. Còn vì sao không chọn Tiền Tam Nhất, ta nghĩ là vì tính tình Tĩnh Thất ôn hòa hơn, dễ khống chế hơn.”

Cố Trường Bình đi đi lại lại vài bước trong phòng, chợt kéo cửa ra: “Ta đến Thúy Ngọc Hiên một chuyến, ngươi giúp ta nghĩ xem có cách nào ngăn Tĩnh Thất tới Mật Thư đài không.”

Thẩm Trường Canh che mắt.

Mẹ nó, ta đâu phải Hoàng đế, nghĩ thế quái nào được?

Đột nhiên, Thẩm Trường Canh ngẩng đầu lên, không đúng, giờ này Thúy Ngọc Hiên đã đóng cửa từ lâu rồi!

Cùng thời điểm, cùng địa điểm, Tô Bỉnh Văn và Tạ Lan lại lần nữa bị người chặn đường.

Chỉ là, lần này người chặn họ là Cố Trường Bình.

Thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Cố Trường Bình, Tô Bỉnh Văn thở dài trong lòng, ngày này sớm muộn gì cũng đến.

“Tạ cô nương, đêm nay ta không tiện đưa nàng về, nàng tự về cẩn thận.”

Dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng nói cho Tạ Lan biết có lẽ liên quan đến vị Thám hoa họ Tĩnh mấy hôm trước đến tìm.

Nàng gật đầu với Tô Bỉnh Văn, rồi thi lễ với Cố Trường Bình, không nói lời nào mà rời đi.

“Tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tô Bỉnh Văn thu ánh mắt nhìn theo nàng lại: “Ở đây gần Thúy Ngọc Hiên nhất.”

“Vậy thì tới Thúy Ngọc Hiên.”

Lần nữa bước vào Thúy Ngọc Hiên, Cố Trường Bình bỗng có cảm giác cảnh còn người mất, rõ ràng mới hai tháng trước hắn vừa đưa A Bảo tới đây, vậy mà cứ như chuyện từ kiếp trước.

Đèn được thắp lên, ánh nến chập chờn.

Một người đứng, một người ngồi, hai sư huynh đệ đối diện nhau, không khí yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực.

Cuối cùng, Cố Trường Bình mở lời: “Tĩnh Bảo được điều đến Mật Thư đài là chủ ý của ai? Có phải Tô Uyển Nhi không?”

Tô Bỉnh Văn điềm đạm trả lời: “Ngươi ngồi xuống trước đi, chuyện này để ta từ từ nói cho ngươi nghe.”

“Quả nhiên ngươi biết!” Ánh mắt Cố Trường Bình lạnh lẽo: “Bỉnh Văn, ta đưa hắn đến gặp ngươi, ngươi phải biết hắn là người của ta. Thế cuộc rối ren thế này, ta còn chưa kịp bảo vệ hắn, sao ngươi lại vì Tô Uyển Nhi mà đẩy hắn ra ngoài?”

“Tử Hoài, ngươi...”

Cố Trường Bình đột nhiên xông tới, túm lấy vạt áo trước ngực Tô Bỉnh Văn, trực tiếp nhấc hắn lên, rồi sải ba bước dồn dập, một hơi ép Tô Bỉnh Văn vào tường.

“Ngươi có từng coi ta là huynh đệ không? Từ nhỏ đến lớn, ta từng đưa ai đến trước mặt ngươi?”

“Cố Trường Bình, ngươi...”

“Ngươi đang đâm dao vào tim ta đấy!”

Ánh nến khắc lên gương mặt nghiêng của Cố Trường Bình, hàng mi dài rõ ràng từng sợi, ánh mắt lóe sáng lạnh lẽo, có thứ gì đó đang va đập kịch liệt trong đáy mắt hắn, giằng xé không thôi.

Tô Bỉnh Văn nhìn gương mặt gần như méo mó vì tức giận ấy, bình tĩnh mở lời: “Ngươi có thể nghe ta nói hết được không? bảy, tám ngày trước, vào giờ này, Tĩnh Thất gia đã tìm đến ta.”

“Ngươi nói gì?”

“Hắn đến cầu xin ta một việc, xin ta tìm cách đưa hắn vào Mật Thư đài, vào bên cạnh cha ta, Tử Hoài.” Tô Bỉnh Văn thở dài: “Việc hắn tới Mật Thư đài không phải chủ ý của ai cả, là do hắn tự nguyện.”

Cố Trường Bình lập tức bùng nổ, tay buông ra, xoạt một tiếng, lập tức bóp lấy cổ Tô Bỉnh Văn: “Chuyện đó sao có thể? Bịa ra lý do vụng về thế này có nghĩa lý gì? Hả!”

Tô Bỉnh Văn đã nghẹn một bụng giận, bật người dậy, đột ngột dồn lực, đẩy Cố Trường Bình về phía trước.

“Rầm!”

Chiếc bàn kịch liệt rung lên, món trang trí bằng đá Thọ Sơn trên bàn chao đảo muốn rơi.

Tô Bỉnh Văn gầm lên: “Ta hỏi hắn, việc vào Mật Thư đài có liên quan đến chuyện ngươi được ban hôn không? Hắn nói không liên quan đến hôn sự, nhưng có liên quan đến ngươi!”

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, đá Thọ Sơn rơi xuống đất.

Thế giới bỗng chốc yên ắng.

Rõ ràng trông thấy gương mặt thường ngày luôn điềm tĩnh, thản nhiên trước mọi biến cố của Cố Trường Bình, lúc này hiện rõ vẻ đau đớn thật sự.

Tô Bỉnh Văn buông tay.

Hắn hổn hển thở gấp, cố dùng hơi thở để điều chỉnh cảm xúc, nhưng thất bại.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Bỉnh Văn, trong ánh mắt là bất lực, là hối hận, là đau lòng đến cực điểm.

“Nếu ta biết hắn sẽ làm như vậy, cho dù phải kháng chỉ, ta cũng sẽ huỷ bỏ hôn sự này.”

Câu nói ấy khiến Tô Bỉnh Văn cũng sững người, tình cảm hắn dành cho Thất gia, lại sâu đến thế sao?

Hồi lâu, Cố Trường Bình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Tô Bỉnh Văn, hắn khép mắt lại, giọng nói như người vừa trải qua một trận trọng bệnh: “Ngươi nói lại cho ta nghe, từng câu hắn nói với ngươi, không sót một chữ nào!” 

 
Bình Luận (0)
Comment