“Không nhận thì sẽ ra sao?” “Tĩnh Nhược Tố không khỏi kinh hãi, run rẩy trong lòng.
“Nếu vậy thì có nghĩa là chuyện bên nhà ngoại gây ra không nhỏ đâu, e là ván đã đóng thuyền rồi.”
“Sao A Bảo biết?”
Tĩnh Bảo nhe hàm răng trắng nhợt, khẽ cười khổ với Tĩnh Nhược Tố: “Từ xưa đến nay, có vị hoàng đế nào lại đi niêm tài sản đúng vào dịp sinh nhật của mẹ thần tử chứ, còn nói gì đến đạo hiếu nữa?”
Tĩnh Nhược Tố sợ đến mặt mày tái nhợt: “A Bảo nói xem có khi nào liên lụy đến…”
“Không đâu!”
“Thật sao?”
“Thật đấy!”
Vẻ mặt Tĩnh Bảo cứng cỏi như thể vô cùng chắc chắn, nhưng trong lòng thì trống rỗng vô cùng.
Thật cái gì mà thật!
Phủ Tuyên Bình hầu với nhà họ Tĩnh vốn dây mơ rễ má chằng chịt, bị vạ lây là điều chắc chắn.
Kệ đi!
Trước hết cứ trấn an chị ấy cái đã!
…
Tiễn xe ngựa nhà họ Ngô rời đi, Tĩnh Bảo bảo Phương thúc đánh xe quay lại đầu ngõ Bài Lâu.
Chờ xe dừng hẳn, Tĩnh Bảo đứng thẫn thờ dưới tán cây.
Tuy rằng Tĩnh Bảo không thân thiết gì với nhà ngoại, nhưng mỗi dịp lễ tết, lễ vật và tiền mừng tuổi mà nhà họ Lục sai người mang đến cũng chẳng ít.
Huống chi bấy lâu nay vẫn luôn được dựa bóng cây to là Hầu phủ.
Chỉ là…
Yên ổn như vậy, sao lại bị tịch thu gia sản?
Từ lúc mặt trời đứng bóng cho đến khi mặt trời ngả về tây, rốt cuộc hắn cũng chờ được đến lúc đám nam nhân nhà họ Lục lần lượt bị áp lên xe tù.
Không bị khóa cổ, xiềng chân, quần áo trên người cũng coi như chỉnh tề.
Trong đám đông, Lục Hoài Kỳ ngồi sát bên người khác, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, thất hồn lạc phách.
Mới một khắc trước còn nói sẽ mời Tĩnh Bảo đi xem hát, vậy mà một khắc sau đã thành tù nhân. Trên mặt Tĩnh Bảo lạnh nhạt, nhưng vành mắt lại dần dần đỏ lên.
Xe tù rời đi, nhưng đám nữ quyến vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tĩnh Bảo cảm thấy có gì đó không ổn: “Phương thúc, đi hỏi xem nữ quyến đâu rồi?”
“Vâng!”
Rất nhanh, Phương thúc đã quay về.
“Thất gia, nữ quyến bị nhốt ở tiểu am trong hậu viện Hầu phủ.”
Không vào đại lao sao?
Phải chăng Hoàng thượng vẫn còn niệm tình xưa?
Trong lòng Tĩnh Bảo lại thấp thoáng chút hy vọng: “Đi thôi, chúng ta về Tĩnh phủ trước đã.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một con ngựa lao thẳng về phía họ.
Người tới, chính là A Nghiễn, thị vệ thân cận của Tĩnh Bảo.
A Nghiễn nhảy phắt xuống ngựa, mặt mày tức giận: “Gia, cổng lớn Tĩnh phủ đóng chặt, gõ cách nào cũng không ai mở.”
Sao có chuyện gõ không mở.
Rõ ràng là sợ bị vạ lây!
Tĩnh Bảo bỗng bật cười khó hiểu: “Đi, theo gia đi phá cửa!”
…
Tĩnh phủ ở kinh thành là ngôi nhà được lão gia năm xưa mua, hiện giờ là nơi ở của người nhị phòng.
Nhà họ Tĩnh là danh môn vọng tộc ở phủ Lâm An, tổng cộng có bốn phòng.
Phụ thân của Tĩnh Bảo là trưởng tử của đại phòng, là con của lão gia và chính thê.
Chính thê lão phu nhân sau khi sinh trưởng tử thì mất sớm, chưa đầy nửa năm sau, lão gia đã cưới kế thất.
Bà kế thất này bụng rất có phúc, trong năm năm sinh liền ba con trai.
Cha của Tĩnh Bảo từ nhỏ không có mẹ ruột dạy dỗ, lại bị kế thất cố tình nuôi lệch đường, cho nên cả phủ Lâm An ai nấy đều biết...
Đại gia nhà họ Tĩnh là kẻ bất tài vô dụng, ngoài chuyện ăn chơi đàn đúm, nuôi gà đá chó mèo thì không làm được việc gì ra hồn.
Ấy vậy mà một kẻ vô dụng như thế, lại cưới được con gái út của Tuyên Bình Hầu gia nơi kinh thành, khiến bao người trố mắt kinh ngạc.
Nhưng vận may cũng có ngày cạn.
Sau khi Lục thị gả vào nhà họ Tĩnh, sinh liền ba cô con gái, đám thiếp thất cũng không khá hơn, chỉ toàn sinh con gái, chẳng có lấy một đứa con trai.
Lão gia bệnh nặng, trước lúc mất, kế thất ngày đêm tận tụy hầu hạ, mong rằng ông sẽ giao gia nghiệp cho nhị phòng.
Lý do là: Trưởng phòng không có con trai.
Lão gia ngoài miệng thì đồng ý, nhưng đến khi hấp hối, Lục thị lại sinh được một bé trai, giữa bao ánh mắt chứng kiến, lão gia kiên quyết giao lại toàn bộ gia nghiệp cho trưởng tử.
Kế thất suýt chút nữa thì tức đến ngất đi.
Cứ như vậy, cha của Tĩnh Bảo thuận lợi nắm lấy vị trí gia chủ.
Để trêu tức kế thất, ông còn không biết xấu hổ đặt cho con trai một cái tên có chữ “Bảo”.
Hàm ý: Như châu báu quý giá.
Thực ra, châu báu cái nỗi gì, chẳng qua cũng chỉ là một… Hoa Mộc Lan khác mà thôi...
Chỉ là cải nam trang mà ra.