Tĩnh Bảo vội vén áo, quỳ thẳng xuống đất: “Xin tiên sinh răn dạy.”
Thẩm Trường Canh thấy nàng có thái độ đúng mực, sắc mặt mới dịu lại đôi phần.
“Con năm nay vừa tròn mười lăm, là độ tuổi thích hợp nhất để đọc sách. Đừng để mấy chuyện nam nữ vớ vẩn làm phân tâm. Sau này thi đậu rồi, thời gian để bày trò không thiếu đâu.”
Hóa ra việc Liên Vân tặng giày cho mình, hắn cũng nghe, cũng thấy rồi.
Tĩnh Bảo nghĩ bụng, Thẩm Trường Canh cũng chỉ vì tốt cho mình, nên thành khẩn nói: “Xin tiên sinh yên tâm, học trò đã biết sai.”
“Hừ!”
Thẩm Trường Canh hừ một tiếng.
Thái độ thì tốt đấy, nhưng chưa biết sau này có thật sự sửa đổi hay không.
“Chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ thi tháng, đây là lần đầu các ngươi thi cử tại Quốc Tử Giám, vô cùng quan trọng. Phải dốc hết sức mà làm bài cho ta!”
Đừng để ta lại thua cái tên họ Cố kia nữa!
Tĩnh Bảo vô cùng cảm động. Tiên sinh có biết bao nhiêu học trò, vậy mà không căn dặn ai khác, chỉ nhắc nhở mình nàng.
Tiên sinh yêu thương nàng như con vậy!
Tĩnh Bảo rưng rưng mắt rời đi.
Nàng vừa đi khỏi, sau gốc cây lớn có người chắp tay sau lưng bước ra, mặc áo dài lam cổ tròn màu trắng ngà, dáng người cao ráo tuấn tú.
Cố Trường Bình tiến đến trước mặt Thẩm Trường Canh, cười nhạt: “Ngươi phạm quy rồi đấy!”
“Ta chỉ giục hắn tiến bộ, thế mà cũng gọi là phạm quy à?”
Thẩm Trường Canh trợn mắt: Có bản lĩnh thì ngươi cũng đi ép Cao công tử thử xem!
Cố Trường Bình chỉ vào hắn: thằng cha này gần đây không ai quản, nên bắt đầu lên mây rồi!
Thẩm Trường Canh thấy lời cảnh cáo, quả nhiên ngoan ngoãn hơn chút, hạ giọng nói: “Nghe nói mấy hôm nay hoàng đế đều triệu Hạo vương vào cung hầu bệnh?”
Cố Trường Bình mím chặt môi, mặt sa sầm, quát không chút nể nang: “Lo chuyện của mình đi, bớt tò mò chuyện triều chính!”
Thẩm Trường Canh lầm bầm: “Ta còn cần nghe ngóng sao? Trong thành Tứ Cửu này, quan chức nào chẳng biết chuyện đó.”
Cố Trường Bình hơi nheo mắt, quay đầu liếc nhìn Tề Lâm, Tề Lâm bèn gật đầu.
Thẩm Trường Canh không hiểu chủ tớ hai người này đang giở trò gì, nhưng hắn lại thấy rất rõ một điều
Khoảnh khắc Cố Trường Bình nheo mắt lại, mí mắt hệt như lưỡi dao khắc lên, đuôi mắt sắc lạnh và hẹp dài.
Ánh nhìn ấy... mang sát khí!
Nhận được sự khích lệ từ Thẩm tiên sinh, Tĩnh Bảo vừa trở về trai xá lập tức bắt đầu ôn tập. Dù sao bạn cùng phòng cũng chưa đến, vừa hay cũng yên tĩnh.
Ở Quốc Tử Giám, mỗi tháng đều có khảo sát; mỗi quý có bài thi quý; đến cuối năm còn có khảo sát kết thúc niên học.
Thành tích sẽ được niêm yết công khai, từ hạng cao đến hạng thấp, ai cũng có tên.
Không muốn tên mình nằm ở cuối bảng, các giám sinh buộc phải “treo đầu lên xà, châm dùi vào đùi” mà học.
Trước giờ học buổi tối, Uông Tần Sinh mang theo hai bọc đồ đến, bọc lớn đựng quần áo, bọc nhỏ đựng đồ ăn.
Hắn còn mang cho Tĩnh Bảo ít ô mai miền Nam.
Tĩnh Bảo vốn thích món này, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng.
Uông Tần Sinh thấy nàng ăn ngon lành, mỉm cười nói: “Sao ngươi giống hệt muội muội ta thế, chẳng chịu ăn cơm đàng hoàng, chỉ thích mấy món vặt này. Ta dạy dỗ bao lần rồi, nó cũng không nghe.”
Tĩnh Bảo vừa ngậm ô mai trong miệng, nhả ra không được, nuốt cũng không xong. Thầm nghĩ sau này nên cai thôi, nhỡ bị lộ thân phận thì nguy.
Vì sắp đến kỳ thi tháng, không khí giờ học tối vô cùng căng thẳng, ai nấy đều chăm chú học hành, chỉ trừ “Cao mỹ nhân” thì bặt tăm không thấy.
Tan lớp, Tĩnh Bảo mang bài luyện chữ nửa tháng qua đến viện của Cố Trường Bình.
Viện tối om, trước cửa có một ông lão trông coi. Tĩnh Bảo đưa sổ tay cho ông, cung kính hành lễ rồi mới rời đi.
*
Phủ Hạo vương.
Trong thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Lý Quân Tiện nhìn Tề Lâm trước mặt, hỏi: “Tử Hoài có nhắn gì không?”
Tề Lâm cúi mắt trả lời: “Gia dặn Vương gia sớm ngày khởi hành trở về phương Bắc.”
“Vừa mới về mà đã bảo ta đi?” Lý Quân Tiện nhướng mày, thần sắc điềm tĩnh: “Tử Hoài rốt cuộc có ý gì?”
Tề Lâm hạ giọng, chỉ đủ để Lý Quân Tiện nghe thấy: “Gia nói, Vương gia ở lại kinh thành khiến lòng người hoang mang. Dù hoàng thượng không hài lòng với Thái tử, thì Thái tử cũng là do người đích thân lập lên. Huống hồ giữa hai người còn vướng cái danh ‘tiên Thái tử’.”
Tim Lý Quân Tiện chợt trĩu nặng.
“Tiên Thái tử” là đại ca ruột của hắn. Từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, tính tình thuần hậu, khi còn rất nhỏ đã được phong làm Thái tử. Hoàng đế vô cùng hài lòng, dốc toàn tâm hết sức bồi dưỡng, chỉ mong giang sơn Đại Tần có người kế tục.
Nào ngờ người tính không bằng trời tính, một trận bệnh nặng đã đoạt đi sinh mạng của huynh trưởng.
Hoàng đế tóc bạc tiễn đứa con tóc xanh, đau lòng khôn xiết. Sau khi an táng Thái tử, ông lập tức phong cháu nội là Lý Tòng Hậu làm Thái tử mới.
Lý Tòng Hậu tính tình thật thà, lại rất mềm lòng, đúng là đại kỵ đối với người làm vua. Hoàng đế từng nhiều lần muốn phế bỏ, nhưng nghĩ đến huyết mạch của Tiên Thái tử, ông vẫn nể tình giữ lại.
Lần này hoàng đế bệnh nặng, triệu hắn về kinh, thực chất là muốn lựa chọn giữa hắn và Thái tử.
Tử Hoài khuyên hắn sớm rời kinh, chẳng lẽ vì cảm thấy hoàng đế sẽ không chọn hắn?
Lý Quân Tiện ngẩng đầu: “Chủ tử của ngươi hiện giờ ở đâu?”
Tề Lâm: “Ở Quốc Tử Giám!”
Lý Quân Tiện nhìn hắn, hỏi tiếp: “Ta nghe nói hôm qua các ngươi đến Tụ Ngọc Hiên?”
Tề Lâm biến sắc, vội vàng trả lời: “Bẩm Vương gia, là Tô cô nương chủ động mời gia nhà thần, đã hẹn từ nhiều ngày trước. Gia vẫn luôn từ chối, đến hôm qua mới đi. Gia còn bảo với hạ nhân rằng, đây có lẽ là lần cuối gặp Tô cô nương.”
Lý Quân Tiện không nói gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ về độ thật giả trong lời Tề Lâm.
Hắn và Cố Trường Bình từng cùng bái làm môn hạ Tô Thái phó, Tô Uyển Nhi là sư muội của cả hai.
Sư huynh sư muội sáng tối bên nhau, dẫu không có tình cảm ban đầu thì cũng dần sinh tình.
Dù sau này hắn mở phủ, lấy vợ lập phi, thì Tô Uyển Nhi vẫn là một vết son không thể xóa trong lòng hắn.
Quên không được, cũng chẳng muốn quên, nhưng lại chẳng thể có được!
Lý Quân Tiện ho nhẹ một tiếng: “Ngươi về nói với chủ tử ngươi, chuyện này ta sẽ suy tính, đi đi.”
Tề Lâm đứng dậy rời đi.
Khi sắp ra khỏi viện, hắn không nhịn được quay đầu lại, thấy bóng người in trên cửa sổ là Hạo vương đang cúi đầu trầm tư.
Hôm sau, Hạo vương dâng tấu về tình hình chiến sự căng thẳng ở Tây Bắc, xin được hồi quân trấn giữ.
Lão hoàng đế đang bệnh nặng lập tức chuẩn tấu, còn khen Hạo vương một câu: “Người ta nói ‘nước trước nhà sau’, nhưng nếu không có nước, lấy đâu ra nhà? Con tận trung vì nước, là tận hiếu với trẫm. Trẫm cảm thấy an lòng!”
Hạo vương nghe câu này, như sét đánh ngang tai, trong tuyệt vọng lại trào dâng nỗi sợ hãi.
Hóa ra, Tử Hoài đã đoán đúng.
Hai ngày sau, Thái tử dẫn văn võ bá quan long trọng tiễn Hạo vương rời kinh.
Cũng đúng vào ngày này, Quốc Tử Giám tổ chức kỳ thi tháng.
Trong Chính Nghĩa đường.
Tĩnh Bảo nhìn “Cao mỹ nhân” đột ngột xuất hiện bên cạnh, thầm nghĩ: Phủ công chúa chẳng lẽ không hỏi han kỹ càng, hôm nay Quốc Tử Giám có kỳ thi, không thể đổi ngày rồi mới đưa người tới sao?
Dù gì thì “Cao mỹ nhân” cũng không cần lo thiếu chức quan, cớ sao lại tự chuốc khổ?
Mà hôm nay, gương mặt “Cao mỹ nhân” lại đầy khí thế kiểu “kỳ thi hành hạ ta ngàn lần, ta vẫn yêu như lần đầu”.
Thôi được, ngươi đúng là học trò gương mẫu!
Tĩnh Bảo thu hồi ánh mắt, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị bước vào kỳ thi.
Giám khảo phát đề thi, gồm năm câu, toàn là văn bát cổ. Tĩnh Bảo liếc qua một lượt là đã nắm được ý, lập tức bắt tay vào làm bài.
Giám khảo là Điển bạc Giang Minh Hồ, ông lão mặc áo dài xám, ngồi sau bàn, đôi mắt tròn như chuông, nhìn chăm chăm.
Tĩnh Bảo vừa làm xong một câu, định thở phào nhẹ nhõm, chợt có thứ gì rơi bịch xuống bàn.
Nhìn kỹ lại là một mảnh giấy nhỏ được vo tròn.
Ai ném vậy!?
Tĩnh Bảo lập tức sững người.