Tĩnh Bảo xấu hổ cúi đầu.
Khi Từ Thanh Sơn lại dẫn bóng lao đến, nàng chỉ đành liều mình, dốc sức lao ra chắn trước mặt hắn.
“Dáng đứng của ngươi không đúng, đừng nhấc mông lên, phải thu ngực hóp bụng, chân bước linh hoạt, dùng lực eo bụng mà tranh bóng.”
Tĩnh Bảo hít sâu một hơi: “Huynh muốn qua người thì cứ qua người, dạy dỗ làm gì chứ.”
“Lại đây, cản ta!”
Cái gì vậy? Lại còn ra yêu cầu nữa?
Tĩnh Bảo nghiến răng lao đến cướp bóng.
Từ Thanh Sơn né hai bước, cứ như trêu đùa nàng, cố ý không cho nàng chạm được vào bóng.
Đúng lúc đó, sau lưng Tĩnh Bảo có một võ sinh lao tới, đưa chân móc nhẹ lên mu bàn chân. Tĩnh Bảo đang tập trung vào quả bóng, chân lảo đảo, lập tức ngã nhào về phía Từ Thanh Sơn.
Phản ứng của Từ Thanh Sơn quả thật nhanh nhạy.
Hắn lập tức đá bóng cho võ sinh kia, rồi định né người sang bên, không ngờ Tĩnh Bảo trong lúc hoảng loạn đưa tay kéo mạnh, vừa vặn nắm trúng áo hắn.
Từ Thanh Sơn giằng không ra, lại không muốn ngã nhào về phía trước, đành ngửa người ra sau...
Thế là mọi người chứng kiến một màn kỳ lạ
Một thư sinh gầy gò lại cưỡng ép đè ngã võ sinh Từ Thanh Sơn dưới thân.
Từ Thanh Sơn tức đến đỏ mắt, giáng một cái bạt tay vào mông Tĩnh Bảo: “Ngươi kéo ta làm gì?”
“Ta…”
Mặt Tĩnh Bảo đỏ tới mức sắp nhỏ máu.
Tên này... lại dám đánh vào mông nàng?!
Thấy nàng bất động, Từ Thanh Sơn càng thêm tức tối: “Mau lăn dậy cho ta, ngươi đang đè lên ta đấy...”
Khoan đã!
Vừa rồi vỗ xuống một cái, cảm giác trong tay sao lại mềm mại, lại còn đàn hồi thế kia? Từ Thanh Sơn nhìn lòng bàn tay, sững người.
Tĩnh Bảo lúng túng bò dậy, bàn tay nhỏ chống lên ngực hắn, mái tóc rối bời lướt qua chóp mũi hắn, Từ Thanh Sơn lập tức hóa đá.
Lúc này, một võ sinh chạy tới, cố ý đẩy Tĩnh Bảo một cái thật mạnh.
“Sớm dùng chiêu này thì bọn ta đã nhường mấy bàn rồi. Nào, lát nữa cứ nhào lên đè ta, đừng khách sáo!”
Tĩnh Bảo vừa mới đứng dậy đã bị đẩy ngã nhào lần nữa, lần này thì ngã thẳng vào lòng Từ Thanh Sơn.
Từ Thanh Sơn chỉ cảm thấy ngực nóng rực, trong đầu hiện lên cảnh tượng hôm nọ trên đường núi, tên nhóc này cũng chui vào lòng mẹ hắn như thế...
Lạy trời!
Cả người hắn nổi da gà, lười nổi giận, gương mặt lại trở nên lạnh lùng cao ngạo, buông một câu: “Đồ ẻo lả, ngươi định chui vào lòng ta mấy lần nữa, có còn là đàn ông không đấy?”
Tĩnh Bảo nhân cơ hội lăn ra, lăn xa cả mấy trượng, rồi giơ tay về phía Sư Quang Phong: “Thưa tiên sinh, con bị thương, xin được ra nghỉ!”
Nói xong, nàng còn nguýt Từ Thanh Sơn một cái: “Ngươi là đàn ông, ngươi lợi hại, ngươi giỏi quá cơ!”
Tên này không chỉ ẻo lả, mà còn nhỏ nhen.
Trong mắt Từ Thanh Sơn tràn đầy khinh miệt.
Tĩnh Bảo nào còn để tâm đến vẻ mặt của hắn, thừa cơ chạy tới chỗ bên cạnh Cao công tử, th* d*c không thôi.
Cao công tử lườm nàng một cái ghét bỏ: “Trên đời sao lại có người vô dụng như ngươi chứ?”
“Ngươi có bản lĩnh sao không vào chơi?” Tĩnh Bảo chạy đến đứt cả hơi, chẳng buồn nghe hắn mỉa mai.
Cao công tử bật cười nhạt, lộ vẻ ngang ngược: “Ta mà vào, thì đám võ sinh kia còn chơi được chắc?”
Tĩnh Bảo thầm nghĩ: Ngươi cứ mạnh miệng đi!
Đám võ sinh thấy cảnh ban nãy, ai nấy đều nảy ra trò đùa ác.
Có kẻ cố ý đụng vào thư sinh, có người cố tình đè họ xuống đất, tội nghiệp nhất là một người bị xé cả áo, lộ cả phần thân trắng toát.
Người đó xấu hổ đến mức bật khóc nức nở.
Mặt Sư Quang Phong đen như than.
Ngay lúc đám thư sinh bị hành hạ đến mức khóc cha gọi mẹ, một giọng nói lười nhác vang lên: “Để ta, để ta đấu với các ngươi!”
Tĩnh Bảo kinh ngạc ngẩng đầu, không dám tin nhìn Cao công tử đang đứng dậy.
Thật sự định chơi sao?
Có người hô lớn: “Cao công tử, đấu gì vậy?”
Cao công tử trả lời: “Đấu đá bóng, một ván định thắng bại!”
Lại có người hỏi: “Thắng thì được gì?”
Cao công tử: “Thắng, thì đám thư sinh bọn ta gặp các ngươi sẽ gọi một tiếng gia gia rồi đi vòng. Nhưng lỡ thua thì sao?”
Đám võ sinh cười ầm cả lên.
Cao công tử này chắc say rượu rồi, toàn nói nhảm.
“Thua thì đám võ sinh bọn ta gọi các người là gia gia, từ nay gặp mặt cũng phải tránh đường!”
“Được!”
“Cao công tử, nói là làm đấy nhé, thua rồi thì phải gọi gia gia thật!”
“Chẳng lẽ gọi là bà nội các người chắc?”
Cao công tử khinh khỉnh một tiếng, phủi mông đứng dậy, lảo đảo bước ra giữa sân.
Tĩnh Bảo nhìn bóng lưng hắn mà nghẹn họng. Tên này chắc bị chọc cho lú như Sư tiên sinh rồi!
“Ngươi, lên cùng ta!”
Cao Triều chỉ một thư sinh.
Thư sinh kia ngẩn người: “Cao công tử, ta được sao?”
“Ta nói được là được!”
Cao Triều lại chỉ tay: “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, ra đây!”
Đám thư sinh không hiểu hắn định làm gì, muốn từ chối cũng không dám mở miệng. Đây là Cao công tử mà! Từ chối hắn chẳng phải muốn chết sao!
Cao Triều cứ thế chọn đủ mười một người, rồi gọi họ tới, thì thầm căn dặn.
Một lát sau, hai đội sắp xếp đội hình.
Tĩnh Bảo vốn không thích hóng chuyện cũng bị thu hút, đứng cạnh sân, âm thầm cổ vũ cho đội thư sinh.
Sư Quang Phong thấy Cao công tử đích thân ra trận, nào còn để tâm thắng thua, danh dự, lén quay lưng, nhân lúc không ai để ý, chắp tay lạy ba lạy lên trời: “Phật tổ phù hộ Cao công tử bình an vô sự!”
Lệnh vừa phát ra
Trận đấu bắt đầu.
Cao Triều nhận bóng, chân phải nhẹ đẩy, thân hình đã lao vút đi.
“Chặn hắn lại!”
Một võ sinh vừa định lao lên, đã bị hai thư sinh trước sau kèm chặt.
Võ sinh kia bị hoa mắt, chỉ thấy Cao Triều như mũi tên bay vút qua trước mặt.
Tốc độ gì vậy trời?
Mắt Tĩnh Bảo trợn tròn. Từ nay có thể gọi hắn là Tiểu vương tử chân nhanh!
Tiểu vương tử chân nhanh luồn lách qua một người, lại một người, lại thêm một người nữa…
Phía trước chỉ còn hai võ sinh.
Đúng lúc ấy, bảy tám thư sinh cùng xông tới, vây chặt lấy một người. Võ sinh bị vây kín, kêu lên oai oái: “Từ Thanh Sơn, lên đi!”
Liên quan đến danh dự, Từ Thanh Sơn nào dám đứng yên.
Hắn lao đến trước mặt Cao Triều, định đưa chân cản, lại thấy Cao Triều nháy mắt trêu chọc, chân hất bóng lên trước, cúi người lách qua nách hắn.
Từ Thanh Sơn vội quay lại, nhưng đã muộn.
Cao Triều khống chế bóng, tung chân đá mạnh, bóng vẽ một đường cong đẹp mắt trên không trung rồi bay thẳng vào lưới.
Im lặng trong giây lát, đám thư sinh bỗng nổ tung trong tiếng reo hò vang dội.
Cao công tử “xoạt” một tiếng mở chiếc quạt giấy trong tay, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo nhìn đám võ sinh: “Mau tới đây các cháu ngoan, đấm lưng bóp chân cho gia gia nào!”
Đám võ sinh: “…”
Ngay lúc này, không biết ai hô to một tiếng: “Nhìn kìa, Cố Tế tửu tới rồi!”
Mọi người nhìn theo tiếng hô, giật mình hoảng hốt, bên cạnh Cố Tế tửu còn có một người, là Thừa tướng đương triều kiêm Giám sự Quốc Tử Giám, Tào Minh Khang.