Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 617

“Thất gia!”

Một bàn tay luồn vào trong chăn, kéo Tĩnh Bảo dậy.

Tĩnh Bảo hé mắt liếc nhìn người đến, bèn rụt cổ lại, trơn tuột như một con lươn chui tọt vào trong chăn lần nữa.

Cuối cùng, còn trùm luôn cả chăn lên đầu.

Trùm lên là không nghe thấy nữa sao?

Hừ!

A Man mà đã muốn mách tội thì há lại bị một cái chăn chặn được?

“Thất gia, hôm qua sau khi Cao công tử dậy, nói giường nhà ta cứng quá, gối cũng cứng, chăn thì mỏng, than lại có mùi khói, còn… trà thì là mùi trà cũ.

Còn nói đầu tóc ta lòe loẹt, quần áo thì th* t*c, người cũng th* t*c. Ta không chịu nổi, cãi lại một câu, hắn bèn chúc ta sống lâu như hoa phù dung.”

Người trong chăn không nhúc nhích, hồi lâu mới rầu rĩ lên tiếng: “Ngươi đã cãi lại hắn câu gì?”

“Ta nói nếu Cao công tử đã giỏi bắt lỗi như vậy, trưa nay cho hắn ăn cá là vừa rồi.”

“Hắn chúc ngươi sống như hoa phù dung thế là còn nhẹ đấy.”

“Thất gia ngài…”

A Man nghẹn cứng một hơi ngay cổ họng, ngực phập phồng mấy cái rồi lại nói tiếp: “Còn người kia thì càng quá quắt, lừa ta hai lượng bạc, đường đường là nam nhi mà đi lừa tiền hạ nhân, đúng là không biết xấu hổ.”

“Hắn lừa thế nào?”

“Hắn nói cho hắn hai lượng bạc, hắn có cách khiến Cao công tử học tiếng chó sủa, rồi cúi đầu xin lỗi ta.”

“Ngươi tin thật à?”

“Tin chứ.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi… rồi hắn mặc áo của Cao công tử, bắt chước giọng Cao công tử, sủa gâu gâu hai tiếng trước mặt ta.”

“…”

Trong chăn im lặng như chết. Rất lâu sau mới truyền ra một tiếng thở dài: “Hắn ít ra còn chịu mặc áo của Cao Triều, vậy là cũng tử tế với ngươi rồi. Năm đó gia nhà ngươi…”

“Gia!” A Man nhịn hết nổi, giật phắt chăn lên, rồi “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng: “Nếu ngài không làm chủ cho ta, ta chết cho ngài coi!”

Thất gia rụt vai lại, cuối cùng cũng ngồi dậy trên giường, mặt mũi co giật mấy cái, gào lên: “Cái cuộc sống này… đúng là sống không nổi nữa rồi!”

Hôm ấy từ trong tuyết lớn trở về kinh, vốn đã hứa là ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy.

Ai ngờ mới mấy hôm trôi qua, cái tên Cao mỹ nhân và Tiền Tam Nhất kia đã tìm tới Tĩnh phủ gia để “tìm mẹ” rồi.

Lý do của hai tên còn rất đàng hoàng:

Một người nói: Trưởng công chúa đã về giữ lăng Hoàng đế, nhà lạnh tanh như đống mồ hoang, ta muốn đến bầu bạn cùng Thất gia.

Người kia nói: Cha mẹ bảo đời này hắn không còn hy vọng gì, hy vọng hắn cưới vợ sinh con để còn trông mong vào cháu lo việc hưng gia. Hắn không chịu bán mình, bèn bỏ nhà mà đi.

Hai người chuyển tới ở Tĩnh phủ. Nếu biết điều một chút thì cũng đỡ, ai dè lại còn khó chiều hơn cả chính chủ nhân phủ này là nàng.

Lúc đầu nàng còn định nói lý với họ.

Ai ngờ chưa kịp nói, bọn họ đã nói đạo lý với nàng trước rồi.

Cao Triều: “Là huynh đệ thì phải giúp nhau chứ?”

Tiền Tam Nhất: “Ngươi không có chút lòng cảm thông nào à?”

Cao Triều: “Chẳng phải bảo là cùng chung một con thuyền sao?”

Tiền Tam Nhất: “Làm người thì đừng bội tín phụ nghĩa.”

Cao Triều: “Chúng ta ra nông nỗi này, là tại ai?”

Tiền Tam Nhất: “Dù ngươi không phải chủ mưu, thì cũng là người của chủ mưu đó.”

Cao Triều: “Ta đâu có nhất định đòi Thất gia bầu bạn, chỉ là sợ ngươi và chủ mưu xa cách chân trời, tương tư sinh bệnh thôi mà.”

Tiền Tam Nhất: “Đúng đó, bệnh tương tư có thể chết người, may là ngươi còn có ta đây.”

Cao Triều: “Làm người phải biết cảm ơn!”

Tĩnh Thất gia: “Cảm ơn cái con khỉ!”

Tiền Tam Nhất: “Chúng ta đều là con một, đâu có con khỉ nào đâu!”

Cao Triều: “Kỳ quặc, sao không nói cảm ơn con khỉ cái chứ?”

Thất gia cứng họng, chật vật bỏ chạy.

Thế là, hai tên ấy cứ thế ở lại Tĩnh phủ gia.

Người ngoài thì chẳng thấy có gì, nhưng A Man là người nhà Thất gia, lo liệu mọi chuyện trong nội viện, nên chịu không nổi.

Một tên ăn không ngồi rồi, còn suốt ngày chê bai, phong tình đến nỗi không ai chịu nổi.

Một tên thì lừa sạch bạc của tất cả hạ nhân trong phủ, chẳng ra dáng nam nhi chút nào.

Ngoài việc ngày ngày tố tội với Thất gia, A Man còn âm thầm đâm hai con bù nhìn, còn dò hỏi ngày sinh tháng đẻ của hai tên súc sinh đó, nói là muốn liều mạng một phen.

Đúng là gà bay chó sủa, rối tung cả lên!

“Thất gia, có thư đến!”

Giọng A Nghiễn vang lên ngoài cửa, Tĩnh Bảo nhìn A Man đang quỳ dưới đất, vội vàng chuồn ra khỏi phòng.

“Gia, có hai phong.”

Tĩnh Bảo nhận lấy một phong, thong thả đi tới chính sảnh ngồi xuống, A Nghiễn thấy gia còn rối bù đầu tóc, bèn ra hiệu với Nguyên Cát đứng ngoài.

Nguyên Cát rón rén liếc nhìn phòng trong, rồi cầm lược ngọc bước tới chải đầu cho Thất gia.

“Văn Nhược thân

Gặp được thư này, mong người vẫn bình an.

Nghìn lời vạn ý, chẳng biết bắt đầu từ đâu, chỉ nghĩ đến một câu: Thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà!

Lúc này ta đã trở về phủ Kim Lăng.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, trong lòng ta cũng đầy cảm khái.

Người đời ấy mà, phải vấp ngã rồi mới thấy rõ mọi sự. Khi thuận buồm xuôi gió, toàn gặp gương mặt tươi cười, đến lúc sa cơ mới thấy lạnh lẽo thờ ơ.

Mẹ vì chuyện của ta mà đổ bệnh nặng, ta đau lòng nhưng bất lực, chỉ có thể ngày đêm túc trực bên giường, cầu mong bà sớm hồi phục.

Điều khiến ta bất ngờ là, Văn cô nương không hề vì ta mất chức mà khinh thường ta, nhà họ Uông đề nghị cưới xung hỉ, nàng ấy cũng vui vẻ đồng ý.

Ông trời luôn thích trêu người, lúc cho ngươi nếm vị chua chát, lại cũng tặng ngươi chút ngọt ngào.

Văn Nhược, ngươi không tưởng tượng được ta biết ơn nàng ấy thế nào đâu. Dù nàng ấy không xinh đẹp, tính tình cũng chẳng dịu dàng, ta vẫn nguyện đối xử với nàng thật tốt.

Lễ cưới định vào mùng tám tháng chạp, ta gửi thiệp hồng, mong người đến dự.

Người bạn tốt nhất đời này của ngươi: Tần Sinh.”

“Tần Sinh sắp cưới rồi à…”

Tĩnh Bảo lẩm bẩm, lại mở phong thư thứ hai.

Là nét chữ của mẹ, chỉ có vài dòng ngắn ngủi: Chuyện chia nhàđã xong, con ta mau quay về phương Nam, tránh tai họa!

Ngực Tĩnh Bảo như nghẹn lại, cảm động, mà cũng đầy áy náy.

Nếu một ngày nào đó, mẹ biết mình cũng từng tham gia tạo phản… không biết có thất vọng tột cùng với đứa “con trai” này không?

“A Nghiễn, ngươi xem đi.”

A Nghiễn đọc xong, nói: “Gia quay về phương Nam đi. Tiện thể còn có thể dự tiệc cưới ở phủ Kim Lăng, thăm Nhị tiểu thư và Nhị cô gia. Kinh thành này quả thực đang bất ổn, rời xa một chút cũng tốt.”

Tĩnh Bảo biết A Nghiễn nói không sai.

Chiến sự với Bắc phủ vì thời tiết nên chưa bùng nổ, nhưng cục diện trong kinh lại ngày càng căng thẳng.

Tam tỉnh lục bộ, nhất là Binh Bộ và Hộ bộ, nghe đâu đã phải làm việc thâu đêm suốt sáng mấy ngày nay.

Lương thực từ Giang Nam, Lưỡng Quảng, Lưỡng Hồ đều được điều động trước, chuyển đến kinh rồi vận lên phía Bắc; thuế khóa ở nhiều nơi cũng đang được truy thu ráo riết.

Cẩm Y vệ bên kia bắt không ít người, đều là gián điệp của Bắc phủ, nhà lao đông nghịt, đến cả trong cung cũng xử tử một loạt cung nữ thái giám.

Bãi tha ma xác chết chất thành núi, trong đó có cả cô nương tên Xuân Nhi kia.

Cẩm Y vệ tuy không còn người giám sát ba người họ, nhưng mỗi ngày trước phủ vẫn luôn có vài gương mặt lạ lượn tới lượn lui.

Phải về thôi.

Giang Nam còn có Ôn Lư Dụ, cũng không biết tình hình bên đó thế nào, lương thực đã chuyển tới Bắc phủ chưa?

Nghĩ đến đây, Tĩnh Bảo dứt khoát nói: “Ba ngày sau lên đường về phương Nam!”

“Khoan đã!”

Một giọng nói lười biếng vang lên ngoài cửa…

Bình Luận (0)
Comment