Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 62

 

Cố Trường Bình lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Bảo hắn về phủ nghỉ trước đi, tối ta quay lại rồi nói chuyện sau.”

Tề Lâm trả lời: “Vâng!”

Cố Trường Bình gọi lại: “Khoan đã.”

Tề Lâm hỏi: “Gia còn dặn gì ạ?”

Cố Trường Bình trầm ngâm một lát, hỏi: “Ta nhớ trong rừng trúc phía sau núi sau miếu Khổng Tử có suối nước nóng đúng không?”

Tề Lâm trả lời: “Đúng là có ạ. Gia muốn đến đó ngâm suối không?”

Cố Trường Bình không đáp mà nói sang chuyện khác: “Ra lệnh cho tất cả giám sinh, ngoài mồng Một và rằm ra, không ai được phép bước chân vào miếu Khổng Tử tế lễ, tránh làm kinh động thần tiên.”

Tề Lâm gãi đầu, chẳng hiểu nổi vì sao gia lại hạ lệnh như vậy, quả là khó hiểu.

Cố Trường Bình cũng chẳng buồn giải thích, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Văn Nhược? Văn Nhược?”

Uông Tần Sinh đẩy cửa bước vào, ngồi phịch xuống giường Tĩnh Bảo, mặt mày ủ ê: “Tế tửu đại nhân vừa mới hạ lệnh, đóng cửa miếu Khổng Tử, nói rằng chỉ mồng Một và ngày rằm mới được vào tế bái.”

Tĩnh Bảo yếu ớt hỏi: “Sao vậy?”

“Biết đâu được!” Uông Tần Sinh tức tối: “Nhưng mồng Một, ngày rằm thì Quốc Tử Giám được nghỉ, ta lại phải về nhà dì. Một tháng nữa là đến kỳ khảo sát rồi, giờ ta biết khấn cầu Khổng phu tử ở đâu đây? Nghĩ thôi cũng thấy rầu!”

Tĩnh Bảo cười: “Đóng cũng tốt, nếu không suốt ngày chỉ nghĩ tới việc cúng bái, chẳng tập trung học hành gì được.”

Uông Tần Sinh đập giường thình thịch: “Vận may đôi khi cũng quan trọng chứ. Trước kia có một giám sinh học hành chẳng ra sao, chỉ vì vào miếu khấn nguyện, lại uống ‘nước tiên’ trong suối sau núi, thế mà lại đậu bảng đấy.”

Tĩnh Bảo giật mình: Suối nước nóng sau miếu Khổng Tử?

Uông Tần Sinh cứ tiếp tục lầm bầm: “Năm tháng cứ trôi qua, ta lại càng lớn tuổi, nếu kỳ thi xuân sang năm mà lại trượt thì còn mặt mũi nào về gặp Giang Đông phụ lão nữa… Văn Nhược…”

Hử? Người này sao lại không đáp?

Uông Tần Sinh quay đầu nhìn, lập tức cứng họng.

Trên giường, Tĩnh Bảo nửa nằm nửa ngồi, lông mi hơi ướt, đôi mắt đỏ hoe, đôi mày cong mảnh như vẽ, vài sợi tóc đen rủ xuống bên má, càng khiến gương mặt nhỏ nhắn thêm trắng trẻo óng ánh.

Uông Tần Sinh nhìn đến choáng váng. Nhà hắn nhiều chị em gái, ai cũng có nhan sắc, nhưng giờ nhìn lại, chẳng ai sánh bằng Văn Nhược trước mắt.

Tĩnh Bảo bực bội: “Nhìn gì mà nhìn?”

Uông Tần Sinh vội vã định dỗ thì ngoài cửa có người trầm giọng hỏi: “Đồ ẻo lả, áo trắng của ta đâu?”

Là Từ Thanh Sơn.

Tĩnh Bảo vén chăn, đẩy nhẹ Uông Tần Sinh: “Tần Sinh, ta thấy không khỏe, ngươi ra nói với huynh ấy, bảo áo đã giặt sạch, đang phơi trên dây, huynh ấy tự đi lấy là được.”

Uông Tần Sinh nào dám trái lời, bèn ra ngoài chuyển lời, còn giơ tay chỉ: “Kìa, ngay chỗ đó, tự lấy đi.”

Từ Thanh Sơn nhìn theo tay hắn chỉ, suýt nữa thì tức đến ngất xỉu.

Trên dây phơi, áo trắng của hắn bị đè lên bởi một cái… q**n l*t, nhìn kích cỡ là biết ngay là của tên “ẻo lả” kia. Cảm giác như… trên người hắn lại chồng thêm một lớp…

Lửa giận bốc lên, Từ Thanh Sơn hất phăng cái q**n l*t, cầm lấy áo trắng bỏ đi.

Đi được vài bước, vẫn không nhịn được, quay đầu vào trong mắng: “Đồ ẻo lả, Từ Thanh Sơn ta xuất thân tướng môn, hành xử đường hoàng, là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, không phải loại người như ngươi nghĩ đâu, đừng có nằm mơ!”

Không phải loại người ta nghĩ?

Tĩnh Bảo tức đến mức chống tay ngồi bật dậy, người này bị bệnh à? Sao tự dưng lại mắng người?

A đau quá!

Bụng lại quặn đau một trận, Tĩnh Bảo giận mà không còn sức, lời định nói cũng nghẹn lại.

Từ Thanh Sơn đứng ngoài đợi một lúc, thấy bên trong không động tĩnh gì, bèn cho là hắn ta chột dạ, bèn cười khẩy một tiếng rồi bỏ đi.

Đồ thô lỗ!

Uông Tần Sinh mắng theo bóng lưng hắn, quay vào thì thấy mặt Tĩnh Bảo lại trắng thêm vài phần, vội đưa tay sờ trán: “Ngươi bị bệnh à?”

Tĩnh Bảo gạt tay hắn ra, yếu ớt nói: “Đến giờ ăn trưa rồi, ngươi đến nhà ăn ăn đi.”

“Còn ngươi thì sao?”

“Hôm nay ta không muốn ăn, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.”

“Chờ chút, để ta mang phần về cho ngươi.”

Uông Tần Sinh vừa nói vừa chạy ra ngoài. Tĩnh Bảo không còn hơi sức ngăn lại, đành để hắn đi.

Trong đầu rối bời đủ chuyện.

Từ Thanh Sơn tự nhiên mắng người là sao?

Đồ bẩn do kỳ kinh nguyệt thì vứt đâu bây giờ?

Với bộ dạng thế này, phải làm sao để không bị ai phát hiện?

Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Tĩnh Bảo cắn chặt môi. Bao năm qua sống thuận buồm xuôi gió, nàng cứ tưởng mình là người tài giỏi, có thể giả trai trót lọt đến cùng, nào ngờ…

Chỉ một kỳ kinh nho nhỏ đã khiến nàng lúng túng không biết xoay xở ra sao.

“Gia?”

Ngoài cửa là giọng A Nghiễn.

Tĩnh Bảo vội lau nước mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Chuyện gì?”

A Nghiễn trả lời: “Bên ngoài có người truyền lời, nói đại tiểu thư đã đến.”

Tĩnh Bảo sững người: “Xảy ra chuyện gì sao?”

A Nghiễn: “Đổi mùa rồi, đại tiểu thư sợ gia không có khẩu vị, nên đích thân mang ít món từ phương Nam tới.”

Tĩnh Bảo từ nhỏ đã có bệnh: mỗi khi giao mùa là mệt mỏi, chán ăn, người cũng xanh xao hẳn đi.

Ngay cả bản thân nàng còn chẳng nhớ rõ, vậy mà đại tỷ lại nhớ kỹ.

Vốn dĩ trong lòng đã u uất, nghe vậy lại càng khó kìm lòng. Tĩnh Bảo nghẹn ngào nói: “Ngươi đi nói với tỷ giúp ta, bảo ta thấy không khỏe, nhờ tỷ ấy thay ta xin nghỉ với giám thừa đại nhân, để ta về phủ ở ba ngày.”

Người đến kỳ, có quyền yếu đuối một chút, đúng không?

Quan trọng hơn… nàng sợ bị phát hiện!

*

Trong Tĩnh phủ.

Chu ma ma vén rèm, phất tay cho đám nha hoàn lui xuống.

Triệu thị đang xem sổ sách, thấy bà vào thì hỏi: “Từ đâu về đấy?”

Chu ma ma tiến tới, hạ giọng nói: “Thưa phu nhân, đại tiểu thư vừa đưa Thất gia về phủ.”

Triệu thị giật mình: “Không phải mồng Một cũng chẳng phải rằm, tự nhiên quay về làm gì?”

Chu ma ma trả lời: “Nô tỳ cũng thấy lạ, vội sai người đi hỏi thì được biết Thất gia bị bệnh.”

“Bệnh gì?”

“Nghe nói là cảm lạnh.”

“Có mời lang trung chưa?”

“Nghe nói đã xem ở ngoài rồi ạ.”

Triệu thị cau mày: “Toàn là ‘nghe nói’, chẳng có tin nào chắc chắn sao?”

Chu ma ma vội trả lời: “Người hầu cạnh Thất gia ai nấy miệng kín như trai, nô tỳ chỉ nghe ngóng được bấy nhiêu thôi.”

Triệu thị nghĩ một lúc, nói: “Thất gia bị bệnh mà cha mẹ lại không có ở đây, lý ra ta nên đến thăm, nhưng ta là thẩm thẩm, hắn là cháu trai, xét lễ nghi cũng không tiện. Ngươi giúp ta hỏi rõ là bệnh gì, cần dùng thuốc gì, chuyện trên mặt mũi thì vẫn phải làm cho ra hình ra dạng.”

“Vâng ạ!”

Ai ngờ Chu ma ma mới vừa đi ra một lát đã quay lại, giậm chân nói: “Phu nhân, có hai thị vệ mang đao đứng gác ngoài cửa, không cho nô tỳ vào, đại tiểu thư còn nói thẳng trong viện rằng: chuyện không liên quan thì đừng dính vào.”

Triệu thị cười nhạt: “Ai cũng sợ ta hại họ vậy đó. Thôi, cũng đừng làm gì dư thừa nữa. Đi làm việc đi.”

Chu ma ma cáo lui, vừa ra khỏi viện đã dừng chân.

Không hiểu sao… bà cứ cảm thấy chuyện đại tiểu thư đưa Thất gia về lần này, có gì đó bí mật… chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Mắt bà đảo một vòng, trong đầu lập tức nảy ra một kế. 

 
Bình Luận (0)
Comment