“Biểu ca!” Sắc mặt Tĩnh Bảo trầm xuống: “Sao ngươi lại nói chuyện khó nghe như vậy?”
“Đây không phải khó nghe, mà là vì tốt cho ngươi!”
Lục Hoài Kỳ mặt mày căng thẳng: “Mẹ ngươi nghe nói ngươi bị cách chức, đến giờ vẫn còn đang nằm bệnh. Nửa tháng qua ta lo lắng cho ngươi đến mức không có nổi một giấc ngủ yên. Tiểu Thất, chúng ta mới là người thân nhất của ngươi.”
Tĩnh Bảo cầm ngón tay gãy mất một nửa móng của mình, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
“Ta nên cảm thấy may mắn vì lần này chỉ mất chức, chưa bị lôi vào vụ án. Nếu không thì…”
Lục Hoài Kỳ cả đời chưa từng nghiêm túc như lúc này: “Chuyện sau này, ta cũng nghĩ thay cho ngươi rồi.”
Tĩnh Bảo lại giật mình: “Sau này gì cơ?”
“Ta định sau chuyến này về sẽ nói với phụ mẫu rằng ta vẫn không thể quên được ngươi.” Lục Hoài Kỳ ngừng lại một chút: “Hầu phủ con cháu đầy nhà, thiếu ta cũng chẳng sao, có thêm ta cũng không đáng kể. Nếu ngươi chịu đổi lại thân phận, ta sẽ ở rể vào Tĩnh gia. Có ta che chở, không ai dám nhòm ngó sản nghiệp nhà Tĩnh phủ.
Nếu ngươi không đồng ý, vậy cứ tiếp tục làm Thất gia của ngươi, ngoài mặt là huynh đệ, trong tối là phu thê. Sau này có con, cứ nói là nhặt nuôi bên ngoài.”
Tĩnh Bảo kinh ngạc đến mức ngây người.
“Tiểu Thất, ta biết lòng ngươi đã đặt nơi hắn, hắn đi rồi, tim ngươi cũng chết theo. Nhưng người vẫn phải sống tiếp, ngươi nhìn lại bộ dạng mình bây giờ xem, chẳng giống người cũng chẳng giống ma, khiến người ta xót xa đến nhường nào.”
Lục Hoài Kỳ biết mình không thể ép quá: “Ngươi cũng đừng vội trả lời, cứ nghĩ kỹ đi, nghĩ bao lâu cũng được. Ta luôn chờ ngươi.”
Nói xong, hắn không đợi Tĩnh Bảo mở miệng, quay đầu bỏ đi.
Khoảnh khắc xoay người, bàn tay hắn luôn giấu sau lưng bỗng buông thõng.
Cuối cùng cũng nói ra được rồi, thật không dễ dàng chút nào!
Ngẩng đầu lên, hắn sững sờ.
Trước cửa viện có một bóng người một chân bước vào trong, một chân còn ngoài cửa.
Sắc mặt Lục Hoài Kỳ biến đổi: “Ngươi nghe lén?”
“Ta vừa mới đến.” Cao Triều nhún vai, trái lại hỏi: “Sao vậy? Lẽ nào ngươi nói mấy lời không tiện để người khác nghe?”
Mẹ kiếp!
Lúc nãy đáng lẽ phải đập mạnh hơn nữa.
Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ngang qua Cao Triều, đến cả liếc mắt cũng không thèm liếc.
“Trên đời này, không có chuyện gì là khó, chỉ cần buông bỏ là xong. Làm người phải có tự hiểu lấy mình. Cho dù cỏ trên mộ Cố Trường Bình cao quá đầu người, Tĩnh Thất cũng sẽ không thích ngươi vẫn là không thích.”
“Xin lỗi nhé, ta nghe được một câu.” Cao Triều nhại lại giọng của Lục Hoài Kỳ: “Ta luôn chờ ngươi…”
Lục Hoài Kỳ quay ngoắt đầu lại, nhìn Cao Triều với ánh mắt phức tạp khó tả, rồi thở dài: “Thôi, ta không chấp với góa phụ.”
Góa phụ?
Khoé miệng Cao Triều co giật, cả mặt cũng giật theo.
Hắn hít sâu một hơi, nhướng mày cười nhạt: “Ngươi làm sao biết ta đã làm góa phụ? Nhỡ đâu… vẫn chưa ấy chứ?”
Sắc mặt Lục Hoài Kỳ tối sầm, lật đật bước tới, từng bước tiến sát: “Chưa cái gì?”
Cao Triều làm ra vẻ mặt vô tội: “Sao thế, người cõi âm không hiểu lời người dương nói à?”
Lục Hoài Kỳ cuối cùng cũng bùng nổ, túm lấy cổ áo Cao Triều, tức đến run người.
“Cao! Triều! Đừng tưởng ta nể mặt ngươi! Chưa cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho gia ta nghe xem nào!”
Cao Triều nhìn tay hắn đang túm ngực mình, cười khẩy: “Bao nhiêu bà mẹ mới dạy được ngươi lễ phép vậy?”
“Cao! Triều!”
“Ơ, ta đây!” Cao Triều vẫn giữ vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Gọi gia ngươi có việc gì?”
Bốp!
Quả đấm dừng sát bên má của Cao Triều, đập thẳng vào vách tường, khiến tim hắn khựng lại một nhịp.
Lục Hoài Kỳ thong thả thu tay lại, giơ trước mặt Cao Triều lật qua lật lại, mặt đầy kiêu ngạo như thể đang nói:
Xin lỗi nhé cháu, gia ta nóng tính, không thích nhiều lời. Thường thì ta đánh luôn, nhưng lần này… nể mặt Tiểu Thất.
Nói xong, hắn buông tay, quay người bỏ đi.
Đến chỗ rẽ, vừa ra khỏi tầm mắt Cao Triều, nét kiêu căng trên mặt hắn vỡ vụn, lập tức vung tay như điên.
Mẹ nó!
Đau chết rồi!
Đau chết gia rồi!
Đúng rồi, cái “chưa” mà hắn nói… là có ý gì?
…
Trong phòng phía tây.
Tiền Tam Nhất đang ngồi ngắm cái bình mỹ nhân tinh xảo, lẩm bẩm: “Đáng tiếc ta là chính nhân quân tử, chỉ lừa không trộm. Nếu không… bình huynh ơi, huynh tiêu rồi.”
Rầm!
Cửa bị đá tung, Cao mỹ nhân như một con quái vật bốc hoả, hùng hổ xông vào.
Tiền Tam Nhất vội đặt cái bình xuống, cười nịnh: “Sao thế? Mới ra ngoài một lát mà đã tức đến thế kia?”
Cao Triều nằm thẳng lên giường hắn: “Bị chó hoang cắn.”
Tiền Tam Nhất: “…”
Cao Triều: “Sớm muộn gì ta cũng phải bẻ gãy chân chó, nhổ sạch răng chó của hắn, băm nhỏ làm bánh bao thịt chó.”
Ra là người à…
Tiền Tam Nhất ghé sát đầu lại: “Ai thế? Không phải Tĩnh Thất chứ? Tên đó mất Cố Trường Bình rồi thì giống như cá mất nước, héo rũ cả người. Chẳng lẽ là… Lục công tử?”
Cao Triều hừ một tiếng, không đáp.
Quả nhiên là hắn.
“Lục công tử đã làm gì ngươi?”
Tiền Tam Nhất đầy tò mò, sao mới ăn một bữa cơm mà lại ra được một kẻ thù mới thế này?
“Tiền Tam Nhất, chúng ta là huynh đệ đúng không?”
“Đúng!”
“Là bạn nối khố từ nhỏ đúng không?”
“Đúng!”
“Giờ ta bị người ta bắt nạt, ngươi có giúp ta không?”
“Tất nhiên là giúp! Nhưng trước khi giúp, ngươi nói thử xem hắn bắt nạt ngươi kiểu gì?”
“Chỉ là nhìn không vừa mắt thôi.”
Tiền Tam Nhất: “…”
Cao Triều nheo mắt lại: “Còn nữa, hắn biết chuyện chúng ta tham gia tạo phản. Hôm đó ta phái Tiểu Cửu đi gọi Tĩnh Thất về, hắn cũng có mặt ở đó.”
Tiền Tam Nhất sững sờ.
Thảo nào tên đó đột nhiên buông ra câu kia ngay trên bàn ăn, suýt nữa hù chết hắn.
“Hắn không tố cáo à?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Vì Tĩnh Thất… hắn thích Tĩnh Thất?”
“Ta đâu có thấy?”
Tĩnh Thất mang thể chất gì vậy chứ?
Thể chất hấp dẫn đàn ông à?
Sao ai cũng đều có tà niệm với hắn thế?
Tiền Tam Nhất thật sự thấy khó tin.
“Mắt ngươi mọc ở hai cái lỗ để làm gì? Mấy tháng trước vì Tĩnh Thất, hắn còn bị cha mình đánh một trận, nằm bẹp giường gần nửa tháng đấy.”
Tiền Tam Nhất ngẩn ra hồi lâu, mới thở dài: “Mẹ nó, còn chuyện gì mà mấy người Cẩm Y vệ các ngươi không biết vậy?”
Cao Triều nghiến răng.
Có!
Ban đầu còn tưởng tên kia cũng giống mình, thích đàn ông, hoá ra… hắn biết thân phận thật của Tĩnh Thất!
Tưởng Cố Trường Bình chết rồi thì có thể thừa cơ chen chân vào?
Không có cửa đâu!
Ngay cả Từ Thanh Sơn còn chưa đến lượt, hắn nằm mơ à?
Tĩnh Thất sống là người của Cố Trường Bình, chết cũng phải là ma của Cố Trường Bình.
“Nói đi, bảo vệ sư nương của chúng ta thế nào?”
Tiền Tam Nhất đang uống ngụm trà thì kinh hãi, nghe đến hai chữ “sư nương” lập tức phụt một phát.
Trà bắn lên cả tay Cao Triều, hắn tức đến giơ chân đá một cú: “Sao nào? Chẳng lẽ đời này chúng ta còn có sư nương thứ hai sao?”
“Thăng bậc đột ngột quá, ta hơi sốc.”
Tiền Tam Nhất né qua bên tránh được: “Ngươi nói thử, muốn bảo vệ thế nào? Bịt mắt hắn lại rồi đánh một trận dằn mặt?”
“Chỉ nhiêu đó thôi à?”
“Chứ ngươi định sao?”
“Chưa nghĩ ra.”
Cao Triều lật người, đưa lưng về phía Tiền Tam Nhất.
Lục công tử, giữ gìn sức khoẻ nhé.
Nhìn mỹ nhân thế kia, tám phần là đang nghĩ kế độc.
Ngươi nói xem, thích ai không thích, lại thích Tĩnh Thất?
Xin lỗi, trong mắt ta, Tĩnh Thất ngoài thông minh chút, chút có tiền, trông cũng tàm tạm ra, còn lại chẳng có gì.
Tiền Tam Nhất thầm rót một chén đồng cảm cho Lục công tử trong lòng.
Số kiếp qua đường rồi.