Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 623

Mặt hồ Huyền Vũ dưới nắng đông, sóng gợn lấp lánh, vài chiếc thuyền nhỏ lững lờ trôi trên mặt nước, vô cùng thong thả.

Lão chèo thuyền nhìn năm vị công tử áo gấm trước mặt, cười lấy lòng nói: “Các vị công tử, thuyền của lão chỉ chở được bốn người thôi ạ.”

Năm ánh mắt đổ về, ba ánh nhìn dừng trên người Cao mỹ nhân, hai ánh nhìn rơi lên người Lục công tử.

Thời gian: Trở lại một canh giờ trước.

Địa điểm: Noãn các, bàn tròn.

Sự kiện: Dùng bữa sáng.

Nhân vật: Tĩnh Bảo, Cao mỹ nhân, Tiền Tam Nhất, Lục Hoài Kỳ, thêm một Uông Tần Sinh đã ăn xong.

Cao mỹ nhân liếc qua ai đó, đảo mắt nói: “Tần Sinh, ngươi kể chi tiết kế hoạch hôm nay nghe thử xem.”

Uông Tần Sinh như dốc sạch đậu trong ống trúc, kể rành mạch không sót chữ nào.

Cao mỹ nhân: “Ngươi nói là tối nay muốn tìm kỹ nữ đúng không?”

Uông Tần Sinh liếc nhìn Tĩnh Bảo một cái: “Chuyện này… còn phải bàn bạc với Văn Nhược một chút đã.”

Cao mỹ nhân đập đũa xuống bàn: “Bàn bạc cái đầu ngươi! Giờ đúng lúc hắn cần mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp để hóa giải nỗi buồn trong lòng!”

Tĩnh Bảo: “Ta thấy mình không cần.”

Cao mỹ nhân: “Ta không cần ngươi thấy, ta chỉ cần ta thấy là được.”

Tĩnh Bảo: “…” Thôi bỏ đi, mỹ nhân cũng là có lòng tốt.

Uông Tần Sinh: “…” Kế hoạch hôm nay là để giúp Tĩnh Thất vui lên mà, dù gì tiên sinh cũng mất rồi!

Tiền Tam Nhất: “…” Mỹ nhân định giúp Tĩnh Thất đi lại trên “chính đạo” sao?

Lục Hoài Kỳ: “…” Tên họ Cao kia vốn chẳng biết Tiểu Thất là nữ thì có ích gì!

Cao mỹ nhân thu hết biểu cảm trên mặt từng người vào mắt, dừng một chút rồi nói tiếp: “Phụ nữ không được thì tìm tiểu quan đi, ta với Tĩnh Thất mỗi người một người.”

Tĩnh Bảo: “…”

Uông Tần Sinh: “…” Haiz, vì chuyện của tiên sinh, Văn Nhược đến giờ vẫn chưa chịu trở lại.

Tiền Tam Nhất: “…” Mới vừa nói giúp hắn quay lại chính đạo mà?

Lục Hoài Kỳ: “…” Tìm tiểu quan? Không được, ta phải theo sát!

Cao mỹ nhân hừ một tiếng: “Lục công tử, ngươi có muốn đi cùng không?”

“Có!”

“Không!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Lục Hoài Kỳ nhìn Tĩnh Bảo, nhíu mày: “Tại sao lại không?”

Tĩnh Bảo: “…” Ta giờ hơi sợ phải gặp ngươi.

Tĩnh Bảo: “Ta chỉ sợ ngươi không quen mấy người bọn họ, thấy khó xử thôi mà.”

Cao mỹ nhân khoanh tay trước ngực, nhướng mày thật cao: “Lạ gì! Gặp một lần thì lạ, gặp hai lần chẳng quen ngay sao? Lục công tử, ngươi thấy sao?”

Lục Hoài Kỳ liếc Cao Triều một cái, sau đó quay sang Tĩnh Bảo: “Cao công tử nói rất đúng, dần dần sẽ quen thôi. Với lại ta đến Kim Lăng mấy hôm rồi, đâu có đi đâu chơi đâu.”

Là vì đợi ngươi!

Tĩnh Bảo bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, vậy thì cùng đi.”

Cao mỹ nhân: “Đi thì đi, xuất phát nào!”

Bên cạnh, Tiền Tam Nhất liếc thấy khoé miệng hơi cong của Cao mỹ nhân, trong lòng bỗng giật thót: Sao thấy có gì đó… kỳ lạ thế này?

Và rồi điều kỳ lạ đó thật sự xảy ra.

Cao mỹ nhân nghe lão chèo thuyền nói xong lập tức cười tít mắt: “Chuyện nhỏ thôi. Tần Sinh đi với Tam Nhất, Tĩnh Thất một thuyền, ta và Lục công tử một thuyền. Lục công tử, có dám không?”

Ngươi lại muốn ăn đòn à!

Lục Hoài Kỳ lạnh lùng cười thầm: “Được ngồi chung thuyền với Cao công tử, vinh hạnh vô cùng. Mời!”

“Xin mời, Lục công tử!”

Năm người, hai chiếc thuyền.

Tuy gió lạnh trên hồ thổi vù vù, nhưng tiếng gọi của lão chèo thuyền vừa cất lên, ngay cả Tĩnh Bảo lòng đang nặng trĩu cũng cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Uông Tần Sinh tranh thủ nói về chuyện hôn sự với cô nương nhà họ Văn.

Tĩnh Bảo và Tiền Tam Nhất nghe rất thích thú, thỉnh thoảng còn góp lời.

Còn thuyền bên kia thì không được hòa hợp như vậy.

Trên thuyền chỉ có hai người, một người phe phẩy quạt nhìn trời, một người rũ mắt nhìn hồ, chẳng ai lên tiếng.

Cho đến khi hai chiếc thuyền cách nhau một đoạn, khóe môi Cao Triều mới hiện ra nụ cười đầy ẩn ý.

Hắn “bốp” một tiếng xếp quạt lại, chỉ xuống mặt hồ: “Lục công tử, ngươi nhảy xuống hồ đi.”

Lục Hoài Kỳ trưng ra vẻ mặt: “Ngươi bị thần kinh à?”

“Nếu ngươi nhảy, ta sẽ nói cho ngươi biết chữ ‘chưa’ tối qua, rốt cuộc có ý gì.” Cao mỹ nhân nhướng mày nói.

Tim Lục Hoài Kỳ bỗng hụt một nhịp: Quả nhiên có uẩn khúc.

“Nhảy là ngươi nói?”

“Nhất định nói!”

“Nói thật chứ?”

“Chắc chắn là thật.”

“Tại sao?”

“Vì muốn hành hạ ngươi một chút.”

“…”

“Vì muốn xem ngươi mất mặt.”

“…”

“Cũng muốn tìm chút vui.”

“…”

“Chưa đủ hả? Không thì để ta nghĩ thêm vài lý do nữa.”

“Đủ rồi!” Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng.

Tối qua chỉ vì hai chữ “chưa” ấy, hắn lăn lộn cả đêm không ngủ, phải làm rõ mới được.

Đến lúc Tiểu Thất hỏi, hắn sẽ nói là bị Cao Triều lừa. Vừa lấy được đồng cảm, lại có thể khiến nàng tránh xa tên họ Cao kia, một mũi tên trúng ba đích.

Huống hồ hắn biết bơi, thân thể cường tráng, không chết rét được.

“Ta nhảy.”

Cao Triều vỗ tay rôm rốp, mắt cười cong thành hình lưỡi trăng: “Lục công tử gan thật! Tại hạ bội phục, bội phục!”

“Công tử à, hồ này không thể tùy tiện nhảy đâu, lỡ như…”

“Câm miệng!” Cao Triều ném cho lão chèo thuyền hai lượng bạc: “Không tới lượt ngươi lo.”

Lão chèo nhìn bạc, lại nhìn Lục Hoài Kỳ, thầm nghĩ: Lão đã khuyên rồi nhé, là các người tự tìm đường chết.

“Mời, Lục công tử, đứng ngây ra đó làm gì, chẳng lẽ sợ?”

“Sợ cái con khỉ!” Vì Tiểu Thất, ta liều luôn!

Lục Hoài Kỳ cởi áo khoác, không nói thêm lời nào, nhún người một cái lập tức nhảy xuống hồ.

Đệch!

Nước lạnh thấy mồ!

Hắn cắn răng ngoi lên mặt nước, bám lấy mạn thuyền run lập cập hỏi: “Nói! Chữ ‘chưa’ nghĩa là gì?”

Cao Triều vẫn quạt phe phẩy, mắt nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: “Chưa” thì là “chưa” chứ còn gì nữa.

Lục Hoài Kỳ sững lại.

Cao Triều vừa quạt vừa nhìn hắn bằng ánh mắt kiểu: “Ngốc thật!”

Lục Hoài Kỳ lập tức hiểu ra: “Ngươi… ngươi mẹ nó dám đùa ta?!”

“Thì sao?” Cao Triều cười đắc ý, phe phẩy quạt: “Có đầu óc không phải để đội cho cao. Lái thuyền, chúng ta đi!”

“Đi cái con mẹ ngươi!”

Lục Hoài Kỳ là ai chứ?

Danh tiếng “tiểu ác bá” chấn động kinh thành, cha mẹ cũng chẳng dọa nổi, cả đời chỉ mềm lòng trước Tĩnh Bảo.

“Trên đời này kẻ dám đùa giỡn Lục công tử ta còn chưa ra đời đâu!”

Cơn tức bốc lên đầu, gan to bằng trời, tay đang bám mạn thuyền bất ngờ vươn ra trước, túm chặt lấy chân Cao Triều.

Ánh mắt Lục Hoài Kỳ khiến Cao Triều dựng tóc gáy, run rẩy kêu: “Ngươi… ngươi… buông ra mau!”

“Muộn rồi!”

Lục Hoài Kỳ nhanh như chớp kéo mạnh một cái: “Xuống đây với ta, đồ khốn kiếp!”

Trong tích tắc, tim Cao Triều như ngừng đập, bị kéo thẳng xuống hồ.

Chỉ trong chớp mắt còn nhanh hơn cả cái chớp mắt, hắn gào lên một câu cuối cùng: “Tĩnh Thất cứu ta, ưm…”

Nước hồ bốn phía ào ạt tràn tới, nuốt trọn âm thanh của hắn.

Tĩnh Bảo ban đầu chỉ nghe thấy một tiếng “Tĩnh Thất!” rồi lập tức sau đó là tiếng lão chèo thuyền la lớn phía sau: “Không hay rồi! Có người rơi xuống nước!”

Nàng hoảng hốt ngoảnh đầu nhìn lại.

Máu trong người chợt đông cứng.

Bình Luận (0)
Comment