Thất gia Tĩnh phủ vừa tỉnh dậy, chỉ cảm thấy dưới thân dính nhớp khó chịu, giá mà có thể tắm một cái thì tốt biết mấy.
Nàng lại nhớ đến suối nước nóng mà Uông Tần Sinh từng nhắc tới.
Tắm ở Quốc Tử Giám từ lâu đã là chuyện khiến nàng canh cánh trong lòng. Kể từ lần nửa đêm chạm mặt Từ Thanh Sơn, nàng không dám lén lút đi một mình nữa.
Giờ miếu Khổng Tử đã đóng cửa, suối nước nóng không có người, sau giờ học buổi tối nàng có thể lẻn đến đó, để A Nghiễn và Nguyên Cát canh chừng bên ngoài. Tắm xong, bảo A Nghiễn trèo tường đưa nàng về lại là xong!
Tuyệt diệu!
Tĩnh Bảo bật người ngồi dậy, A Man đang trực đêm bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì cầm đèn bước vào.
Tĩnh Bảo nói với nàng chuyện vừa nghĩ ra, A Man vốn chu đáo, bèn nói: “Gia đừng vội, để sau này nô tỳ đi thám thính trước, chờ khi trước sau đều chắc chắn rồi lúc ấy gia đi cũng chưa muộn."
Tĩnh Bảo gật đầu khẽ “Ừ” một tiếng.
“Gia còn thấy đau trướng bụng không?"
“Đau!
“Nô tỳ đỡ gia ra vườn đi dạo một chút, vận động nhiều thì kinh huyết cũng sẽ dễ ra hơn.
“Canh mấy rồi?"
“Canh năm đã qua, lát nữa là trời sáng rồi."
Đêm xuân ngắn ngủi, vầng trăng trắng bạc treo nghiêng.
Tĩnh Bảo hít một hơi không khí ẩm ướt, vừa tán gẫu với A Man, vừa chậm rãi dạo bước.
Vườn không lớn, nhưng được chăm sóc rất gọn gàng.
Bỗng nghe phía không xa vang lên tiếng "kẹt" một cái.
Chủ tớ hai người đồng loạt biến sắc, tim thắt lại đến tận cổ. Giữa đêm khuya khoắt thế này, sao lại có âm thanh như vậy?
Ngay sau đó là tiếng bước chân vang tới, cả hai vội nấp sau cây.
Người đi đến là một nam nhân, áo xộc xệch để lộ nửa ngực, quần cũng lỏng lẻo buông thõng ngang eo, miệng nhóp nhép, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.
Lại là nhị lão gia!
Hắn tới đây làm gì?
Tĩnh Bảo trong lòng đang ngờ vực thì sau lưng lại có tiếng bước chân nữa, lần này rất nhẹ, hẳn là nữ nhân.
Nhị thúc đang tư thông với ai đó?
Là ai?
Tĩnh Bảo vừa nghĩ, dưới ánh trăng mờ, một người bước ra.
Áo mỏng tóc rối, mắt còn ngân ngấn lệ, là Đỗ Ngọc Mai.
Bất ngờ không kịp đề phòng.
Tĩnh Bảo đến thở cũng quên mất, sững sờ quay đầu nhìn A Man, nào ngờ A Man cũng đang nhìn nàng.
Hai chủ tớ nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên hai chữ bắt gian.
Đỗ Ngọc Mai ngẩng đầu, thấy người đàn ông phía trước đứng bất động thì cũng dừng lại, cúi xuống, để lộ phần cổ trắng ngần như ngọc.
Nhị lão gia bước tới trước mặt con dâu, cúi đầu hôn môi nàng. Đỗ Ngọc Mai cố tránh nhưng không thoát, bị ông ta hôn mấy cái.
“Ngọc nhi ngoan, khóc cái gì, vừa rồi cha thương con như vậy, chẳng lẽ không thấy sướng sao?
Đỗ Ngọc Mai run vai, nấc khẽ.
Nhị lão gia cười đồi bại: “Hôm nay chồng con đi trang ngoài rồi. Mai con nói với phu nhân là con cũng muốn ra đó xem một chút, ta đại khái sẽ ghé qua vào tối mai."
Đỗ Ngọc Mai đột ngột ngẩng đầu, thảm thiết nói: “Ông… ông lại muốn…"
“Ta với hắn cùng nhau “chiều” con, chẳng phải càng thêm thú vị sao?"
Vừa dứt lời, hai người sau gốc cây đã cứng đờ như tượng gỗ.
…
Hai “tượng gỗ” trở về phòng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều chưa thể tiêu hóa nổi cảnh tượng vừa chứng kiến.
Tĩnh Bảo lúc này thực sự muốn giết người.
Cũng khó trách Đỗ Ngọc Mai luôn mang vẻ u uất, nàng từng cho rằng đó là vì chuyện con cái, giờ nhìn lại, căn bản không phải như vậy.
Nếu là Đỗ Ngọc Mai tự nguyện thì thôi.
Nhưng nếu là bị ép buộc, thì cha con nhị phòng ấy đúng là cầm thú, đáng chết!
A Man dần định thần lại, thấp giọng nói: “Lúc gia không ở phủ, nô tỳ từng nghe vài lời đồn đại, lúc đó không để tâm, giờ nghĩ lại…
“Ngươi nghe thấy gì?
“Nghe mấy a hoàn bên viện đại thiếu phu nhân nói, đại thiếu phu nhân từng mang thai, sau không rõ vì sao bị ra máu, mất đứa bé.
A Man ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn bảo đại thiếu phu nhân cũng không buồn thương mấy, lại còn nói “chết rồi cũng sạch sẽ”.
Sắc máu trên mặt Tĩnh Bảo dồn hết lên vành mắt, hồi lâu không thốt nên lời.
Xem ra, hành vi súc sinh của cha con nhị phòng không phải chuyện một sớm một chiều. Đứa con Đỗ Ngọc Mai từng mang, rất có thể không phải của chồng nàng, mà là của cha chồng.
Hoặc là Đỗ Ngọc Mai không muốn sinh đứa con ấy, nên cố tình uống thuốc phá thai.
Hoặc là có kẻ không muốn để nàng sinh!
“Miệng thì toàn đạo nghĩa nhân luân, sau lưng lại làm chuyện chẳng bằng súc vật, còn dám chỉ trích đại lão gia chúng ta này nọ. Theo nô tỳ thấy, nhị phòng ấy mới là cái ổ dơ bẩn thực sự của Tĩnh gia, quá là không biết xấu hổ!"
Tĩnh Bảo lườm A Man một cái.
A Man đỏ mặt, giậm chân: “Gia, bọn họ chỉ vì một chữ dâm mà vứt sạch luân thường đạo lý, tư thông với con dâu còn chưa đủ, lại còn…"
Nói đến đây, A Man cũng chẳng dám tiếp tục.
Tĩnh Bảo dần bình tĩnh lại: “Ta nhớ đại thiếu phu nhân là người Nghi Hưng, nhà mẹ đẻ cũng giàu có, lại có mấy anh em, không phải không có chỗ dựa."
A Man đáp: “Đó là chuyện khi đại thiếu phu nhân mới vào cửa thôi, Đỗ gia giờ sa sút rồi, cha mẹ nàng mất sớm, mấy huynh đệ tranh giành gia sản, nghe nói còn đánh nhau toạc đầu, nào còn lo được cho con gái đã gả đi?"
“Huynh đên ruột cũng không liên lạc gì sao?"
“Khi cưới, đại thiếu phu nhân tổ chức tiệc cưới ở phủ Lâm Ani, chưa tới nửa tháng, đã theo nhị lão gia vào kinh. Mấy năm qua hiếm khi quay về, núi cao đường xa, muốn qua lại e cũng khó."
Tĩnh Bảo bừng tỉnh.
Cha con nhị phòng dám làm như thế, một là vì cha mẹ Đỗ gia đã mất, anh em bất hòa; hai là vì Đỗ thị một thân một mình ở kinh, không ai nương tựa.
Chỉ cần nhà mẹ đẻ có chút chỗ dựa, sao có thể để nàng bị làm nhục đến mức này.
Nghĩ đến đây, lòng Tĩnh Bảo chùng xuống. Là phụ nữ ở đời, thật khó khăn.
Trước tiên phải đầu thai tốt, nếu sinh vào nhà nghèo, còn chưa kịp lớn đã có thể chết đói.
Nếu sinh vào nhà quyền quý, cũng phải cầu mong là con chính thất, nếu là con thứ thì cũng khổ chẳng kém.
Dù được làm con chính thất, sống trong nhung lụa, lại còn phải gả được vào nhà tử tế.
Hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của người phụ nữ, phu thê hòa hợp đã là hiếm hoi lắm rồi, chưa nói đến việc cha mẹ chồng thông tình đạt lý, chị em dâu hòa thuận, tiểu thiếp hầu phòng không gây chuyện…
Cho dù mọi sự đều suôn sẻ, còn có cửa ải con cái nữa…
Tĩnh Bảo không dám nghĩ tiếp: “A Man, lấy sách của ta đến đây.
A Man khuyên: “Gia đang khó chịu, hay là đừng đọc nữa.
Tĩnh Bảo nhìn nàng một lúc thật lâu, đáy mắt thẫm lại: “A Man à, ta không muốn ba người chị mất đi chỗ dựa.”
A Man lập tức á khẩu.
Sách được đưa đến, Tĩnh Bảo lật mấy trang, nhưng thấy lòng bồn chồn không yên, bèn ném sách sang một bên.
“Gia muốn dùng trà không?”
Tĩnh Bảo lắc đầu.
Nàng lại nhớ đến Tứ tiểu thư Lục gia. Cô gái ấy tính tình cứng cỏi, thà đập đầu chết chứ không chịu sống nhục.
Còn đại thiếu phu nhân, bị cha chồng và chồng thay nhau làm nhục, sống từng ngày thế này, chẳng phải còn thảm hơn sao?
Đáy mắt Tĩnh Bảo tràn ngập hàn ý: “A Man, ta muốn giúp nàng ấy một tay.
“Ai cơ?" A Man kinh ngạc: "Đại thiếu phu nhân ư?"
“Bằng không, nàng chỉ có một con đường chết."
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Hôm nay đã bị hai người họ bắt gặp, ngày mai cũng có thể bị người khác bắt gặp.
Chuyện còn giấu được trong chăn thì nói dễ, nếu bị người khác phát hiện, với tính cách của đại thiếu phu nhân, chỉ e sẽ tìm đến cái chết.
“Gia muốn giúp thế nào?"
“Chưa nghĩ ra!"
Trong đầu Tĩnh Bảo rối bời.