Cái gọi là hoa sảnh, thực ra chỉ là một chiếc bàn vuông đơn giản, xung quanh đặt mấy chậu than hồng.
Đến tận lúc này, Từ Thanh Sơn vẫn không phân biệt nổi hai người trước mắt là thật hay chỉ là giấc mơ của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy tất cả như thể quay về Quốc Tử Giám năm nào, bên trái là huynh đệ lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, bên phải là người hắn luôn khắc ghi trong tim.
Huynh đệ vẫn bình an vô sự, nhưng người trong lòng thì gầy rộc chỉ còn da bọc xương, biết an ủi thế nào đây?
Tĩnh Bảo cũng đang ngơ ngẩn.
Nàng và Cao Triều đã đi suốt nửa tháng, bàn bạc suốt nửa tháng, vậy mà vẫn không nghĩ ra nên mở lời thế nào với Từ Thanh Sơn.
Vòng vo ẩn ý thì không hợp,
nói thẳng thì lại sợ dọa hắn.
Nàng tự cho mình thông tuệ hơn người, thấu tỏ lòng người, ra tay là trúng ngay chỗ hiểm, nhưng riêng người này…
Nàng không nỡ tính toán, cũng không thể tính toán.
“Ừm…”
Cao Triều nhìn hai người cứ bất động, quyết định phá vỡ cục diện bế tắc: “Ăn thôi, đói muốn xỉu rồi, có chuyện gì thì vừa ăn vừa nói.”
Từ Thanh Sơn như bừng tỉnh: “Nào, để ta rót rượu mời huynh đệ.”
“Lão Hầu gia đến!”
Lời vừa dứt, rèm bông vén lên, Định Bắc Hầu ngẩng cao đầu bước vào.
Từ Thanh Sơn vội đứng dậy: “Tổ phụ, sao người lại đến đây?”
Định Bắc Hầu cười vang: “Bạn bè từ phương xa đến, Tổ phụ sao có thể không đến gặp? Cao công tử, Thất gia, lại gặp nhau rồi!”
“Lão Hầu gia an khang!”
Tĩnh Bảo và Cao Triều vội đứng dậy hành lễ với Định Bắc Hầu, trong lòng lại đồng thời nghĩ: ông ấy thế mà vẫn còn ở đây?
“Ngồi cả đi!” Định Bắc Hầu gọi: “Biên cảnh khổ cực, ăn uống ở lại đều không sánh bằng trong kinh, nhưng lần này các ngươi đến xem ra cũng đúng dịp, nếu là một tháng trước, Thanh Sơn còn đang đánh trận, ở trong quân trướng, ăn lương khô, chắc chắn khổ không kể xiết.”
Cao Triều cười gượng: “Xem ra trận này thắng rồi?”
Định Bắc Hầu liếc cháu trai, hất cằm: “Tự nó nói xem, thắng hay thua?”
Từ Thanh Sơn mím môi cười nhẹ: “Thua trước, thắng sau.”
Cao Triều không biết nên khen hay chê, nhất thời nghẹn lời.
“Dù là thanh đao sắc đến đâu, cũng cần mài giũa từng chút một!”
Tĩnh Bảo nâng chén: “Thanh Sơn huynh, ta kính ngươi một ly.”
“Khoan đã!”
Định Bắc Hầu bất ngờ lên tiếng: “Ly đầu tiên này, ta phải tạ lỗi với Thất gia.”
Lời này vừa nói ra, đến cả A Nghiễn, Tiểu Thất đang canh ngoài cửa cũng giật mình: đường đường là Hầu gia, lại tạ lỗi với một vãn bối, chuyện này…
Tĩnh Bảo đặt chén rượu xuống, đứng dậy khom người: “Lời này của lão Hầu gia vãn bối không dám nhận, ta…”
“Là ta có lỗi với ngươi!” Định Bắc Hầu cắt lời nàng, thở dài: “Bức thư ngươi viết cho Thanh Sơn, vẫn còn ở thư phòng của ta, chưa từng đưa đến tay nó.”
Từ Thanh Sơn cả kinh: “Tổ phụ, thư gì vậy?”
“Thất gia muốn nhờ ngươi xin giúp cho Cố Trường Bình một lời.”
Từ Thanh Sơn quay đầu nhìn Tĩnh Bảo, đôi môi mỏng nàng mím chặt, gật đầu: “Chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa.”
Từ Thanh Sơn không tiện nói gì trước mặt Tổ phụ, chỉ nhẹ kéo tay áo hắn, ra hiệu đừng câu nệ, cứ ngồi xuống nói chuyện.
“Thất gia!”
Định Bắc Hầu đánh giá Tĩnh Bảo từ trên xuống dưới một lượt, rồi nói: “Không phải ta không ra mặt giúp ngươi, thật sự là… Thứ nhất, tiên sinh của ngươi phạm tội tru di cửu tộc, ta không thể giúp; thứ hai, Thanh Sơn đang chinh chiến bên ngoài, không thể làm dao động quân tâm.”
Ông đưa chén rượu ra: “Ngươi đừng ôm hận trong lòng, Thanh Sơn, ngươi cũng đừng trách Tổ phụ, nếu trên đời này có thuốc hối hận thì bức thư đó ta vẫn sẽ không đưa đi.”
Từ Thanh Sơn vội nâng chén: “Tổ phụ ngàn vạn lần đừng nói vậy, cho dù ta có nhận được thư, cũng không thể làm gì, bốn chữ trung hiếu nhân nghĩa, cháu vẫn hiểu được.”
Định Bắc Hầu mỉm cười với Tĩnh Bảo: “Thất gia vẫn chưa nói gì.”
Tĩnh Bảo gắng gượng trả lời: “Lão Hầu gia làm rất đúng, là vãn bối suy nghĩ không chu toàn, gặp bệnh lập tức cầu y thôi.”
“Thế thì tốt rồi!”
Định Bắc Hầu thở dài một tiếng: “Nhà họ Từ chúng ta được Thủy Hoàng khai quốc sủng ái đến nay, thụ ân sâu dày, không cách nào báo đáp, chỉ có thể hăng hái siêng năng, cẩn ngôn thận hành, dốc hết sức mình bảo vệ giang sơn cho Hoàng thượng.”
Tĩnh Bảo chỉ cảm thấy từng lớp mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, thấm ướt cả lớp áo vừa mới thay.
Lúc viết bức thư ấy, nàng đã không trông mong gì đến việc nó sẽ đến tay Từ Thanh Sơn, chỉ hy vọng lão Hầu gia nể tình xưa, nói đỡ giúp Cao Triều và Tiền Tam Nhất đôi lời.
Định Bắc Hầu đến Biên Sa đã được một thời gian, chưa từng nhắc đến chuyện bức thư, đủ thấy ông vốn dĩ không định nói ra.
Vậy mà vừa gặp mặt, lại chủ động đề cập, thái độ còn khiêm nhường, giọng điệu chân thành đến thế là lo nàng châm ngòi ly gián, phá hỏng tình cảm ông cháu bọn họ sao?
Nhưng… chưa hẳn đã đơn giản như vậy.
Chắc hẳn cũng là để cảnh cáo nàng và Cao Triều.
Dù các ngươi đến vì lý do gì, cũng đừng mơ tưởng đến cháu trai của ta, nhà họ Từ chúng ta chỉ có một điều: trung quân ái quốc.
Cao Triều nhìn thấy cả đầu Tĩnh Bảo đều ướt mồ hôi lạnh, thầm chửi một tiếng “lão hồ ly”, rồi cười xoà nói đỡ: “Chuyện đã nói rõ, vậy thì uống rượu đi, chuyện cũ không cần nhắc lại.”
“Sao có thể không nhắc?”
Lão Hầu gia đặt chén xuống, giọng điệu chững lại, lại nói: “Ta già rồi, tự cho mình có chút tư cách để nói lời không nên nói, các ngươi cũng nên tuyệt giao với Cố Trường Bình đi, tuyệt đối đừng ôm mơ tưởng nào nữa.”
“Lão Hầu gia!”
“Tổ phụ!”
Hai tiếng gọi vang lên cùng lúc.
Từ Thanh Sơn vội dùng chân đá nhẹ Tĩnh Bảo, ra hiệu nàng đừng đổ thêm dầu vào lửa, Tĩnh Bảo cụp mắt không nói gì nữa.
Định Bắc Hầu thấy rõ rành rành từng động tác nhỏ ấy, từ tốn đứng dậy.
“Lời khó nghe, nhưng là trung ngôn nghịch nhĩ. Hãy nghĩ đến cha mẹ, trưởng bối, huynh đệ trong nhà. Làm người sống một đời, có thể vô tình, nhưng không thể ích kỷ. Nếu lời ta có gì mạo phạm, xin hai vị vì nể mặt Thanh Sơn mà đừng để trong lòng.”
Lúc căng lúc lỏng, khi ép khi lui, đấm một cái lại xoa một cái.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Tĩnh Bảo cũng đứng lên: “Lời dạy của lão Hầu gia từng câu từng chữ đều đúng, vãn bối nhất định sẽ tỉnh ngộ hối cải, tự mình suy ngẫm thật kỹ.”
“Vậy thì ta yên tâm rời đi rồi.”
“Tổ phụ, người định đi đâu?”
Từ Thanh Sơn kinh ngạc: “Người định hồi kinh ạ?”
Định Bắc Hầu nhìn cháu trai, gật đầu: “Diệp tướng quân đã bại trận, Hoàng thượng triệu ta hồi kinh, chắc là có chuyện quan trọng cần bàn. Việc gấp, ta định lập tức lên đường.”
Tướng quân Cẩm Hương Bá bại rồi?
Bắc phủ đã ra tay ư?
Tĩnh Bảo và Cao Triều liếc nhau, đều thấy được sự khó tin trong mắt đối phương: sao đánh nhanh thế?
Từ Thanh Sơn lo lắng: “Tổ phụ, để ta tiễn người.”
Định Bắc Hầu vốn định có lời riêng muốn nói với cháu, bèn gật đầu, uống cạn chén rượu rồi rảo bước ra ngoài.
“Các ngươi ăn chút gì lót bụng trước đi, rượu để ta quay lại uống.” Từ Thanh Sơn dặn vội một câu, rồi lập tức đuổi theo.
Gió tuyết ùa tới, mây đen nặng nề phủ lấy thành trì, trong ngoài nhà như hai thế giới khác biệt.
Định Bắc Hầu chậm bước lại, đến khi cháu mình đi ngang vai thì bất ngờ quát lớn: “Thanh Sơn, quỳ xuống!”
Từ Thanh Sơn sững người, không nói hai lời, lập tức vén áo quỳ thẳng xuống đất.