Tuấn mã đen lao vút khỏi cổng thành như một mũi tên, Tĩnh Bảo choáng váng đầu óc, bên tai chỉ toàn là tiếng gió gào rít.
“Lạnh không?” Từ Thanh Sơn lớn tiếng hỏi.
Nàng cũng lớn tiếng trả lời: “Không lạnh chút nào! Loại rượu kia hữu dụng thật, rượu ngon đấy!”
Từ Thanh Sơn đắc ý cười: “Ta còn mang theo một ít, lát nữa chúng ta l*n đ*nh núi uống tiếp.”
Tĩnh Bảo lắc đầu: “Uống nữa thì say mất.”
Từ Thanh Sơn: “Say thì ta cõng ngươi về.”
Tĩnh Bảo: “Không dám để tướng quân cõng ta đâu.”
Từ Thanh Sơn: “Thôi đi, chẳng phải ngươi sợ ta có tà niệm sao? Ẻo lả à, ta nói rồi, ta muốn sinh con trai, chúng ta là huynh đệ, tà niệm gì cũng giấu trong lòng cả rồi.”
Tĩnh Bảo nghe hắn nói vậy, mắt bỗng nóng lên, nhìn đôi tay đang siết chặt dây cương bên hông hắn, mãi vẫn chẳng thốt nên lời.
Dựa theo mức độ hắn quen thuộc với con ngựa này, căn bản không cần phải siết dây cương như thế.
Hắn chỉ là… không biết phải đặt tay mình vào đâu nên mới giữ lấy dây cương.
Người này, dù trong lòng có vô số tà niệm với nàng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một chính nhân quân tử.
“Ẻo lả, không muốn hỏi tên con ngựa của ta à?”
“Gọi là gì?”
“Lãng Tử.”
“Sao lại đặt tên đó?”
“Thích thôi.”
“…”
“Ẻo lả, đây không phải ngựa thường, mà là ngựa thiên lý do cha ta tặng.”
Từ Thanh Sơn ngừng một chút, rồi nói: “Lãng Tử theo cha ta suốt hai năm, năm đó ông trúng tên, là Lãng Tử cõng ông trở về. Cha ta nói, con súc sinh này có linh tính, biết bảo vệ chủ nhân.”
Tĩnh Bảo chẳng phân biệt nổi trong lời hắn là tự hào hay bi thương, đang cười khổ trong lòng thì chợt nghe Từ Thanh Sơn hét lớn: “Lãng Tử, chạy nào! Một hơi lên thẳng đỉnh núi, để huynh đệ ta mở mang kiến thức thế nào là ngựa thiên lý chân chính!”
Con ngựa như thể nghe hiểu tiếng người, hai chân sau bật mạnh, phi nước đại đầy uy lực, chỉ trong chốc lát đã tới tận đỉnh núi.
Từ Thanh Sơn vừa nhảy xuống ngựa lập tức đưa tay đỡ Tĩnh Bảo, cả hai người vững vàng đáp đất.
“Ẻo lả, ngẩng đầu lên nhìn đi!”
Tĩnh Bảo ngẩng lên, chợt nghẹn cả hơi thở.
Trời đêm đầy sao, kéo dài vô tận. Một dải ngân hà vắt ngang giữa không trung, đâm xuyên màn đêm thăm thẳm, cảnh tượng hùng vĩ ấy không lời nào có thể diễn tả nổi!
“Ẻo lả, lúc không đánh trận, hễ rảnh là ta lại tới đây.”
Tĩnh Bảo quay đầu.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã ngả lưng nằm trên tuyết, đầu gối lên cánh tay, gương mặt góc cạnh kia nhìn nghiêng cứ như được tạc bằng đá vậy.
“Sao kia là ngươi, sao kia là ta, sao kia là Tam Nhất, sao kia là Mỹ Nhân, Uông Tần Sinh ở đằng kia… Mẹ ta là ngôi sao đó… còn cha ta thì không ở trên đó đâu.”
Giọng nói hắn mang theo vẻ cô độc lạnh lẽo: “Ở Biên Sa có một truyền thuyết, người chết rồi sẽ hóa thành sao băng rơi xuống, mãi mãi không tìm lại được nữa.”
Tĩnh Bảo kéo chiếc áo choàng dài lê lết, đi tới ngồi bên cạnh hắn, nghiêng đầu cười: “Từ Thanh Sơn, ngươi là võ tướng, không nên buồn thu than nguyệt như thế.”
Võ tướng đôi khi cũng muốn nói vài lời trong lòng, nhất là trước mặt người mình thích.
Từ Thanh Sơn thò tay vào lớp tuyết dày, rút ra một cọng cỏ khô, ngắt đôi rồi ngậm trong miệng.
“Khi còn nhỏ, điều ta mong mỏi nhất là bị bệnh.”
“Tại sao?”
“Vì bệnh rồi thì không cần dậy sớm luyện công. Nếu bệnh lâu, bệnh nặng, biết đâu cha mẹ lại về thăm ta.”
Đây là lần đầu tiên Tĩnh Bảo nghe hắn nói những lời như vậy, cũng là lần đầu tiên nàng thấy một ánh mắt như thế: rất đen, rất sáng, rất u uất.
“Sau này dần lớn, mới biết không phải cứ bệnh là cha mẹ sẽ về, lần đó chẳng qua là trùng hợp. Rồi sau nữa, ta chẳng bao giờ bệnh nữa.”
Tĩnh Bảo nhìn hắn hồi lâu bằng ánh mắt khó tin, rốt cuộc cũng không nói lời nào.
Từ Thanh Sơn dường như cũng chẳng cần nàng phải nói, tự mình lẩm bẩm: “Ta từng nghĩ, sau này nếu có con, ta nhất định sẽ không rời xa chúng như vậy. Dù khổ đến đâu, khó đến đâu, cũng phải đem theo bên mình.”
“Tại sao?”
“Ngươi không biết lần đó ta được ở cạnh cha mẹ… gượng gạo đến mức nào. Không biết phải nói gì, tay chân không biết đặt vào đâu. Mẹ ta là người mạnh mẽ thế, vậy mà cũng phải nhìn sắc mặt ta để nói chuyện.”
Tĩnh Bảo xót xa thở dài, một lúc sau mới nói: “Có lẽ bọn họ cũng không biết phải ở bên ngươi như thế nào.”
“Ta thà để họ đánh ta một trận, đánh tới rách da toé máu cũng không sao.”
Giọng Từ Thanh Sơn chợt trầm xuống: “Họ chưa từng đánh ta, một lần cũng không. Cha mấy lần giận ta, cùng lắm chỉ mắng vài câu. Ông đã không còn đánh nổi nữa rồi.”
Tĩnh Bảo lặng lẽ nhìn hắn, chỉ cảm thấy người trước mặt chân thật đến nao lòng… mà cũng xa cách lạ thường.
Trong ký ức của nàng, Từ Thanh Sơn luôn là kẻ khoa trương, lắm lời, tùy tiện, vậy mà lúc này đây lại hoàn toàn xa lạ.
Đã bắt đầu thay đổi từ khi nào vậy?
“Tướng quân khoác giáp trụ nặng, là như mang vạn cân sức mạnh trên người; cởi bỏ giáp ấy, mới là chính mình.”
Từ Thanh Sơn ngồi dậy, nhìn Tĩnh Bảo cười dịu dàng: “Ẻo lả, ta sẽ trở thành một vị tướng quân giỏi, ngươi tin không?”
“Ta tin!”
Tĩnh Bảo chợt nảy ra ý tưởng, hỏi: “Thanh Sơn, làm một tướng quân giỏi… thì có ý nghĩa gì?”
Từ Thanh Sơn khựng lại.
“Là vì thiên hạ, vì bá tánh? Hay vì người ngồi trên ngai vàng, hay là vì nhà họ Từ của các ngươi? Là vì phụ mẫu trưởng bối, hay là vì chính bản thân ngươi?”
Từ Thanh Sơn cúi đầu suy nghĩ nghiêm túc, rồi trả lời: “Tất cả, mà cũng chẳng phải tất cả. Năm ấy ta làm lễ bắt thăm đồ vật, ta cầm lên một thanh kiếm. Mọi người đều nói, ta sinh ra là để làm tướng quân. Giống như Mỹ Nhân sinh ra là để yêu cái đẹp, Tiền Tam Nhất sinh ra là để yêu tiền.”
Tĩnh Bảo: “Mỹ Nhân bây giờ đã có thể mười ngày không rửa mặt rồi đấy.”
“Đừng có cãi lời!”
Từ Thanh Sơn gõ lên trán Tĩnh Bảo, thấy hắn nhăn mày vì đau, lòng lại nhói lên.
Hắn thở ra một hơi, dịu giọng nói: “Ẻo lả, thật ra trong lòng ta luôn có ngươi.”
Tĩnh Bảo sững sờ tại chỗ.
“Chưa từng quên một khắc nào. Mỗi lần nhận được thư ngươi, ta vui hơn ai hết, không biết đã đọc đi đọc lại bao nhiêu lần, từng chữ đều thuộc lòng.”
Từ Thanh Sơn nhìn vào mắt Tĩnh Bảo, thấy hình bóng mình trong đó, sáng ngời đến lạ. Dũng khí trong lòng lại trào dâng.
“Khi nghe chuyện Cố Trường Bình truyền đến tai ta, điều ta nghĩ không phải hắn ra sao, mà là ngươi ra sao. Ẻo lả, ta đau lòng vì ngươi bị cuốn vào tình cảnh ấy.”
“Thanh Sơn, ta…”
“Suỵt, đừng nói, nghe ta nói trước.”
Giọng Từ Thanh Sơn kiên định, mang theo khí thế ra lệnh của bậc trên.
“Năm người chúng ta bái sư dưới trướng hắn, hắn thật lòng tốt với chúng ta, dạy chúng ta thi thư là thật, giúp chúng ta vượt khó cũng là thật.
Ẻo lả, nếu hắn chưa từng tạo phản, ngươi ở bên hắn ta cũng chấp nhận. Một người như hắn, xứng đáng với ngươi, cho dù nhà họ Tĩnh tuyệt hậu vì thế, ta cũng nhận.
Nhưng nay thì…”
Từ Thanh Sơn khựng lại giây lát, cuối cùng nói: “Bây giờ, ta chỉ mong ngươi thu lại tấm lòng. Người đó không đáng.
Ẻo lả, hắn không đáng để ngươi buồn phiền thở than, càng không đáng để ngươi gầy gò thành thế này. Mỹ Nhân bọn họ nhìn thì thấy chẳng sao, nhưng ta nhìn mà xót ruột.”
Từ Thanh Sơn nhắm mắt một cái, lại mở ra: “Ngươi không cần sợ, quân của họ Từ trong tay ta, đến Hoàng đế cũng phải kiêng kị ba phần, chẳng ai dám động đến ngươi, ba kẻ kia cũng vậy.”
“Thanh Sơn…”
Khoé mắt Tĩnh Bảo dần ươn ướt.
Giờ phút này, Từ Thanh Sơn…
Thật sự không giống Từ Thanh Sơn chút nào.
Mà giống bằng hữu, giống ca ca, giống một người đàn ông thực thụ có thể đội trời đạp đất.